Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé FULL


Tiểu Ốc được an bài thành nữ sinh viên của đại học danh tiếng ở Singapore, do chưa hoàn thành luận văn nên không lấy được bằng tốt nghiệp.

Vì vậy mà quyết định trở về nước tìm công việc.
Cũng may Vương cảnh quan nhân từ, sắp xếp cho cô là sinh viên của khoa phát thanh.

Mặc dù chỉ là phát thanh viên nhưng do cái gì cũng không biết nên cô muốn tìm thêm sách để đọc, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện.

Ở cái thành phố này người biết Tiểu Ốc quá nhiều nên cô cần ngụy trang một chút.

Mấy ngày nay Vương Triệu Quân cho mời một người về dịch dung đơn giản cho cô, ví dụ như làm lớp lót cho lỗ mũi, hoặc là làm cằm tròn, biến cái trán rộng hoặc là hẹp, làm mắt to hay mắt nhỏ...
Cuối cùng cũng tạo ra được một bộ dáng làm Tiểu Ốc hài lòng.

Cằm hơi nhọn được chuyển thành mặt trái xoan, khung mắt đen, kết hợp với cách ăn mặc tạo nên một bộ dáng thục nữ ngọt ngào, cho người khác cảm giác là sinh viên đại học.

Ngày hôm đó, sau khi ăn uống rượu thịt no say, phó thư ký tỉnh ủy Điền Đại Quân cùng mấy người bạn vừa đi ra ngoài phòng, đột nhiên bị người nào đó đụng trúng.
Thân thể Điền Đại Quân vốn dĩ là một thân thịt béo cồng kềnh nên khi bị đụng thì thiếu chút nữa ngã xuống.

Thấy vậy, 1 đám phía sau liền nịnh hót lấy lòng, mắng người vừa đụng vào hắn: "Là ai mà lại không có mắt vậy hả?"
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý".

Một cô gái tóc dài, mặc váy ngắn, khoác áo lông màu hồng, xấu hổ ngẩng đầu lên, hướng hắn le lưỡi nói.
Thấy da thịt cô trắng như tuyết, trong đôi mắt to kia rõ ràng mang một tia mê hoặc, tựa hồ như bị uất ức gì, rõ ràng là một bộ dáng vừa thấy đã thương, rồi lại nhìn hắn cười.

Nhìn vẻ mặt cô le lưỡi đáng yêu, Điền Đại Quân ngẩn ra, cảm giác xương cốt mình đều muốn mềm nhũn.

Đã bao nhiêu lâu hắn không hưởng thụ qua một cô gái mềm mại non nớt như vậy?
Hắn nghĩ thầm, bị một mỹ nhân như vậy đụng một cái cũng không coi là thua thiệt, nên tức giận trong lòng rất nhanh liền tiêu mất.


Vừa tính nói, lại nghe được thanh âm cầu khẩn của cô gái kia: "Tiên sinh, có thể hay không cho tôi mượn 150 tệ? Tôi cùng một người bạn ở đây ăn cơm, nhưng cô ấy nói có việc đi trước, đến lúc tính tiền thì tôi mới phát hiện ví tiền không thấy… tôi nhất định sẽ trả.

.

.

.

.

."
Điền Đại Quân nghe thanh âm mềm mại này, không kìm được móc tiền đưa cho nhân viên phục vụ, nói: "Hóa đơn của cô ấy bao nhiêu, cứ tính hết vào cho tôi."
"Cám ơn tiên sinh, ngài cho tôi số điện thoại, tôi sẽ quay lại trả tiền cho ngài".

Cô gái lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Điền Đại Quân mặc dù muốn biết số của cô gái này, nhưng là đàn ông, ai lại đi so đo một khoản tiền nhỏ như vậy, nên không thể làm gì khác hơn là tiếc hận mà nói: "Thôi, chỉ là một số tiền nhỏ, không đáng nhắc đến."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui