Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Scandal liên quan tới Tô Dục như đá ném vào trong biển rộng, vừa nổi sóng đã nhanh chóng yên ả. Mặc dù khi Tôi Dục nghĩ tới cách làm của Lạc Bắc Minh thì không nhịn được buồn nôn, nhưng không phải cậu không chấp nhận cách xử lý vừa nhanh mà lại hiệu quả của đối phương, như thể không có chuyện gì xảy ra…. Có khả năng sao? LQĐ
Khi Tô Dục nghe người trong làng giải trí hỏi han cậu có phải sắp có chuyện vui với gia chủ nhà họ Lạc lần thứ n, dù bình thường cậu biết ngụy trang, cũng có chút không kiềm chế được muốn tự hủy hoại hình tượng bùng nổ một lần.
Quả nhiên, Lạc Bắc Minh chính là một tên khốn kiếp! Quả nhiên, không thể tin tưởng gì ở nam chủ được!
Bây giờ gần như tất cả những người gặp cậu, bất kể là người trong giới có chút giao tình hay là người không thân quen, bất kể là fan hay người qua đường Ất Giáp, nhìn thấy cậu câu đầu tiên toàn là “Nghe nói cậu và gia chủ nhà họ Lạc sắp kết hôn, chúc mừng chúc mừng nhé!” Hoặc là “Tô Dục, cậu tốt số quá, có thể khiến gia chủ nhà họ Lạc xiêu lòng vì cậu… blablabala…” Không có chỗ nào mà không có người cảm thán Lạc Bắc Minh si tình, và cậu “Số đỏ.”
Haizzz, giống như cậu và tên ngốc Lạc Bắc Minh kia ở cùng một chỗ là cậu đã tu luyện phúc khí mấy đời! Rốt cuộc là ai may mắn chứ? Tô Dục rất khó chịu với phiền phức Lạc Bắc Minh gây ra! Ừm! Tuyệt đối không thừa nhận là cậu đang cảm thấy kiêu ngạo.
Mà bên kia, nam chủ đại nhân có chỉ số tình cảm thấpcủa chúng ta không phát hiện ra Tô Dục không vui, anh tự cho là mình đã xử lý vô cùng hoàn mỹ. Không chỉ làm Tô Dục an toàn lui người, mà còn tuyên bố chuyện yêu đương của mình và Tô Dục cho mọi người biết, để mọi người chúc phúc cho họ, còn chuyện gì khiến người ta cao hứng hơn nữa đây?
Bởi vì cảm giác của mình vô cùng tốt đẹp, nên đối với hành vi cắt ngang điện thoại của người yêu mình khi anh gọi tới trong thời gian gần đây, nam chủ đại nhân trực tiếp hiểu thành: Nhất định là anh thâm tình tỏ tình khiến Dục thẹn thùng. Căn cứ vào điều này, đứa trẻ Lạc Bắc Minh lại còn vô cùng tế nhị không quấy rầy Tô Dục, muốn để lại cho cậu không gian yên tĩnh, suy nghĩ cho kỹ, sau đó tiếp nhận lời cầu hôn của anh, hai người sẽ tổ chức một hôn lễ thế kỷ, từ đó về sau đi trên con đường đỉnh cao cuộc sống, nghĩ tới có chút kích động!
Khu khụ… Tổng giám đốc Lạc, đừng bổ não vậy được không?
Trở lại chuyện chính……
Mặc dù từ lúc gặp Tô Dục về sau liền trở nên ngốc nghếch, tổng giám đốc Lạc tuyệt đối không đáng tin cậy âm thầm nghĩ như vậy thật, cũng tính toán sẽ hành động ra sao, nhưng trong cuộc sống bao giờ cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cắt ngang cuộc sống vốn có, hơn nữa là trong truyện máu chó tổng giám đốc?
Nguyên nhân rất đơn giản, bài đăng trên Weibo của Lạc Bắc Minh không ngừng bị chia sẻ chia sẻ lại chia sẻ, phạm vi truyền đi thậm chí trực tiếp chạy ra khỏi biên giới, vì vậy thành công kinh động ba Lạc mẹ Lạc đang ở nước ngoài xa xôi.
Ba Lạc mẹ Lạc sau khi giao toàn bộ gia nghiệp cho Lạc Bắc Minh thì rất thoải mái, đột nhiên nghe tin con trai nhà mình, người thừa kế duy nhất của gia tộc lại thích một người đàn ông, kinh ngạc đến ngây người! Hai người bay suốt đêm về nước, không hề nghỉ ngơi, không hề uống trà chiều đã bắt đầu hội thẩm ba đời, trực tiếp bắt Lạc Bắc Minh kể lể chi tiết chấn động không chừa lại chút gì.
Ngay từ đầu mẹ Lạc kiên quyết phản đối Lạc Bắc Minh ở cùng một chỗ với một người đàn ông, nhưng sau khi biết rõ đối phương là người thừa kế nhà họ Tô thì ngược lại hơi thả lỏng, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt như cũ. Về phần ba Lạc, gia chủ nhà họ Lạc ngày trước lại im lặng từ đầu đến cuối, không nói đồng ý cũng không nói phản đối. Có điều bất kể thế nào thì cũng phải gặp mặt người này một lần mới được.
Trái lại Lạc Bắc Minh rất vui khi ông nói “Mang Tô Dục gặp mặt ba mẹ.” Theo anh, đã gặp ba mẹ như vậy kết hôn còn xa sao? Về phần ba mẹ anh không chấp nhận Tô Dục..…. Xin lỗi, chuyện như vậy tổng giám đốc Lạc chưa từng lo lắng, Tô Dục tốt như thế, sao có người không thích chứ? Anh nghĩ như vậy đó.
**************************
“Cho nên nói, em phải tới nhà anh ăn cơm với ba mẹ anh?” Tô Dục nhíu mày, nhìn vẻ mặt vui mừng hiện ra trước mắt của Lạc Bắc Minh thản nhiên nói.
Lạc Bắc Minh gật đầu như băm tỏi, “Ừ….”
“Vậy được rồi.” Tô Dục cũng không do dự, sảng khoái khép kịch bản trong tay, “Vậy để em thu xếp.”
Nghe vậy, Lạc Bắc Minh hệt như có thể kết hôn ngay lập tức, nụ cười lại cởi mở hơn một chút, mang theo vài phần ngu ngốc. Tô Dục buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, Lạc Bắc Minh tên này sao có thể cho rằng ba mẹ anh đương nhiên đồng ý tiếp nhận quuyết định của anh chứ.
Tính cách và thái độ của ba Lạc thế nào thì cậu không biết, nhưng mẹ Lạc thì cậu biết rõ. Trong tiểu thuyết gốc, vì ghét Kiều Ỷ Mộng cho nên ngang ngược ngăn cản tình cảm lưu luyến của bọn họ. Mặc dù bây giờ đối tượng đổi thành Tô Dục, hơn nữa cậu xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc Minh là môn đăng hộ đối, nhưng cố tình cậu là đàn ông, chỉ mỗi điều này cũng đủ xóa hết tất cả ưu thế của cậu rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trên mặt Tô Dục không thể hiện ra dù chỉ một chút, trên đường đi vẫn cười nói như trước cùng Lạc Bắc Minh, thoải mái như chuyện hai người họ ở cùng nhau là kết cục đã định.
Đối với Tô Dục mà nói, một khi đã hứa ở bên cạnh Lạc Bắc Minh cả đời, vậy dù bất kể đối mặt với chuyện như thế nào, bất kể có áp lực ra sao, cậu cũng sẽ không lùi bước. Tựa như lúc cậu nói với ba cậu, đây chính là con đường cậu chọn, như vậy tất cả hậu quả cậu đều tự mình gánh chịu, trừ khi…………. Chính Lạc Bắc Minh lựa chọn buông tay.
Nhưng…. Tô Dục quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt Lạc Bắc Minh hạnh phúc dạt dào, nét mặt cong cong.
- Người này thì… Có vậy không nhỉ.
Nhà chính nhà họ Lạc là kiểu kiến trúc sân vườn Trung Quốc cổ kính, rường cột chạm trổ phong cách cổ xưa được bao bọc bởi phong cảnh xa hoa tự nhiên, chung quanh là đình viện vừa đẹp mắt vừa tinh xảo, ưu nhã lại đầy cảm giác lịch sử cổ xưa dâu bể, quả thật là một nơi rất đẹp.
Xe lái tới cửa chính đã có quản gia và người làm đứng đợi tại chỗ: “Cậu chủ, thiếu gia Tô, ông chủ và bà chủ đã chờ hai người bên trong một lúc rồi.”
Lạc Bắc Minh gật đầu, không e dè gì nắm tay Tô Dục sải bước nhanh xuyên qua hành lang, bước vào trong phòng khách.
Một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi trên sofa mong ngóng, phu nhân Lạc mặc một bộ trang phục cao quý vẻ mặt tươi cười, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng vì được chăm sóc kỹ càng nên nhìn bề ngoài vẫn hết sức trẻ tuổi, chỉ là khi nhìn thấy hai người họ tay trong tay thì không tự chủ nhíu mày một cái, mặc dù chỉ là chút biểu hiện nhỏ nhưng thể hiện bà ta không đồng ý chuyện hai người. Còn lão gia chủ nhà họ Lạc thì không mặc quần áo nghiêm trang như vợ, mà là mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, biểu hiện trên mặt hờ hững, không thể nhìn ra thái độ của ông ta.
“Ba, mẹ.” Lạc Bắc Minh nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi, nghe cách gọi và giọng điệu của anh thì biết anh và ba mẹ mình không thân thiết lắm, hơn nữa vừa rồi mẹ không tự chủ nhíu mày anh cũng nhìn thấy, biết chuyện không như mình nghĩ nên thái độ càng lạnh lùng.
Tô Dục thì ngược lại, nụ cười trên mặt không mảy may thay đổi, “Xin chào bác trai bác gái.” Giọng anh điềm đạm ấm áp, giống như nước suối chảy qua, khiến người ta nghe rất đỗi dễ chịu.
Ba Lạc nhìn anh rất lâu nhưng vẫn không nói lời nào.
Mặc dù trong lòng mẹ Lạc phản đối, nhưng dù sao Tô Dục cũng là người thừa kế nhà họ Tô, cho nên bản lĩnh bên ngoài vẫn rất khá, nét mặt đầy tươi cười mời Tô Dục ngồi xuống, thân thiết đến mức như thể cái người nhíu mày vừa rồi không phải là bà ta, Tô Dục cũng phối hợp trò chuyện vài câu với mẹ Lạc.
Hai bên đều đầy tự tin mỉm cười khách sáo sau đó mới đi vào chủ đề chính.
Mẹ Lạc dừng một lát, dường như có phần khó có thể mở miệng, “Ừm… Tiên sinh Tô, chuyện của cậu và Bắc Minh nhà tôi….”
Ngược lại Tô Dục vô cùng thản nhiên, “Bác gái Lạc, quả thật con và Bắc Minh ở cùng một chỗ.”
Lạc Bắc Minh nghe Tô Dục nói xong nắm chặt tay đối phương, trên mặt lại mỉm cười.
Còn mẹ Lạc thì cảm thấy xấu hổ, nếu Tô Dục chỉ là ngôi sao bình thường, bà ta có thể dùng mọi cách thức thủ đoạn khiến cậu biết khó mà lui; coi như con bà ta chỉ nóng đầu, bà ta có cách dời sự chú ý của con. Nhưng, hai người hiện giờ…….
Bà ta nhíu mày, do dự mở miệng nói, “Tiên sinh Tô, quả thật cậu là một người rất xuất sắc, tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cậu. Chỉ là, cậu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, còn Bắc Minh nhà tôi cũng là gia chủ nhà họ Lạc, hai người ở cùng một chỗ không phải nhà họ Tô và nhà họ Lạc đều không có người nối dõi sao!”
Lúc này còn chưa đợi Tô Dục mở miệng, Lạc Bắc Minh đã giành nói, “Mẹ, mẹ không cần quan tâm. Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn có bao nhiêu đứa con thì có bấy nhiêu.”
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, mẹ Lạc có chút oán hận con trai cãi mình, “Bắc Minh, hai người các con đều là người có thân phận, hai người các con là đàn ông lại ở cùng nhau, điều này không phải khiến người ta chê cười à!”
“Ai dám chê cười!” Lặc Bắc Minh đột nhiên lạnh xuống, mẹ Lạc nghẹn họng, chỉ nghe thái độ anh cương quyết nói, “Nếu có ai dám vậy con sẽ khiến hắn cười không nổi.” Trong lời nói tràn đầy ý uy hiếp, mặc dù nghe rất chướng tai, nhưng mọi người ngồi ở đây đều có thể cảm nhận: Anh đang nghiêm túc!
Mẹ Lạc có chút kinh sợ, tới giờ phút này mẹ Lạc mới hiểu vô cùng rõ ràng, Bắc Minh không còn là đứa trẻ non nớt nghe lời bà ta nữa, mà là trưởng thành thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hoàn toàn xứng đáng làm gia chủ nhà họ Lạc.
Giờ phút này bà ta không phản bác được.
Lúc này, lão gia chủ ngồi bên cạnh chưa hề mở miệng bỗng nói, “Bắc Minh, con nghiêm túc?”
“Đương nhiên ạ.” Lạc Bắc Minh trịnh trọng nói.
Lão gia chủ lại hỏi Tô Dục: “Cậu cũng là nghiêm túc?”
Tô Dục mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là nghiêm túc ạ.”
“Một khi đều đã nghiêm túc vậy thì ta cũng không xen vào việc hai người nữa.” Lão gia chủ thản nhiên nói, “Có điều hai người đều là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với lời nói của mình, nếu như sau này thật sự hối hận, hậu quả cũng phải tự mình gánh vác.”
Lời của ông có phần không có tình người, nhưng Lạc Bắc Minh và Tô Dục đã sớm giác ngộ với chuyện này, hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều cảm thấy có chút ấm áp.
“Chuyện này…” Mẹ Lạc dường như không thể tin, còn muốn nói gì đó thì lão gia chủ phất tay ngăn cản, “Được rồi, đề tài này dừng ở đây đi, tới ăn cơm nào.”
Bầu không khí cả bữa ăn cứ nhàn nhạt, nhưng Tô Dục không cảm thấy khó chịu, chuyện giải quyết nhanh như vậy hơi vượt qua dự đoán của cậu, nhưng… Cũng không có gì kỳ quái.
Lão gia chủ nhà họ Lạc thật không hổ danh là lão gia chủ nhà họ Lạc.
Hết chương 28
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...