Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sau khi biết ba Dục không phản đối chuyện anh và Dục, tâm tình Lạc Bắc Minh rất đỗi vui sướng, đây là chuyện vui khi ốm nằm viện, không bao lâu nữa có thể xuống giường rồi. LQĐ
Chỉ là, khi Lạc Bắc Minh chính thức xuất viện thì ý thức được một vấn đề nghiêm trọng – Hình như thời gian ở chung với nhau ít đi. Cả ngày Tô Dục bận rộn công việc…. Quay phim, không thể hàng ngày tới chăm sóc anh như trước còn trong bệnh viện, còn chính anh thì bận một đống văn kiện của công ty mà thời gian trước đọng lại, bởi vậy thời gian hai người gặp mặt ngược lại còn chẳng nhiều bằng lúc anh bị thương nằm viện.
Haizzz…. Thật là chuyện chua xót đau lòng mà!
Lạc Bắc Minh rất muốn lừa gạt Tô Dục vào trong nhà mình để nhanh chóng sống cuộc sống hạnh phúc, như vậy ngày nào cũng có thể gặp Dục của anh! Nhưng, suy nghĩ thì tốt đẹp, thực tế thì thấy rất gian nan, lần nào Lạc Bắc Minh nhắc tới chuyện này với Tô Dục đều bị Tô Dục dùng lý do “Ba đại nhân không cho phép cậu ở chung trước hôn nhân” để từ chối. Đây cũng không phải Tô Dục tùy tiện tìm cớ mà là quả thật có chuyện như vậy. Ba Tô bày tỏ, con trai thật vất vả mới về nhà sống với mình, sao có thể dễ dàng để người khác bắt cóc được.
Vì vậy, đứa trẻ Lạc Bắc Minh chịu cảnh ngộ bất hạnh!
Quả nhiên, kết hôn rất quan trọng, anh còn phải tiếp tục cố gắng!
Thời gian này đứa trẻ Lạc Bắc Minh chịu một loạt đả kích nên càng kiên định với suy nghĩ sớm cưới Tô Dục vào nhà, chỉ cần không bận gì là tới trước mặt Tô Dục thể hiện tình cảm. Bởi vậy, Tô Dục thường xuyên nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ Lạc Bắc Minh tới đoàn làm phim bưng trà rót nước, xoa tay bóp chân, gần như ôm đồm tất cả những việc chăm sóc của trợ lý.
Từ trước tới giờ nam chủ đại nhân không hiểu thế nào là an phận hành động như vậy trực tiếp dẫn tới scandal quan hệ giữa Tô Dục và Lạc Bắc Minh lan truyền rầm rộ trong đoàn làm phim, dần dần lan rộng ra cả làng giải trí, gần như tất cả mọi người đều biết Tô Dục và gia chủ nhà họ Lạc có một chân, về phần tình yêu đích thực hay là bao nuôi, vậy thì phải “Người nhân từ nhìn thấy lòng nhân từ, người khôn ngoan nhìn thấy sự khôn ngoan” (Là một thành ngữ của Trung Quốc, bính âm là rénzhějiànrénzhìzhějiànzhì, phép ẩn dụ có ý kiến khác nhau về sự việc vì sự khác biệt cá nhân – Theo Baidu)
“Anh cố ý hả!” Tô Dục liếc nhìn nhân viên công tác bốn phía xung quanh đang âm thầm quan sát anh và Lạc Bắc Minh, buồn cười hỏi anh.
Lực mát xa vai Tô Dục của Lạc Bắc Minh không hề giảm, ngoài miệng dùng giọng điệu vô tội trả lời, “Chuyện gì?” Cùng lúc đó trong lòng anh lại âm thầm vui mừng, anh chính là muốn tất cả mọi người biết Dục là của anh, nếu không sợ ảnh hưởng tới công việc của Dục, anh đã muốn thông báo rõ ràng chuyện này cho thiên hạ biết!
Tô Dục cười nhạo một tiếng, không thèm để ý tới anh, tất nhiên nhìn thấy bộ dạng giả ngốc của Lạc Bắc Minh, thậm chí trong lòng đối phương nghĩ gì anh cũng đoán ra một vài phần, bất quá anh không để ý tới hành động của Lạc Bắc Minh là được.
Bình thường, người trong làng giải trí đều có mắt nhìn, biết rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, người nào có thể giẫm lên người nào không thể đắc tội. Bởi vậy, dù chuyện của Lạc Bắc Minh và Tô Dục lan truyền xôn xao trong giới, nhưng không có ai không có đầu óc lộ chuyện của gia chủ nhà họ Lạc ra ngoài để tìm phiền toái. Mà ngay cả vài người trong giới bình thường không thân với Tô Dục, giờ nhìn thấy Tô Dục cũng đều trở nên khách khí.
Có điều, vốn trong rừng loài chim nào cũng có, luôn có một hai người ngoại lệ.
Trong một quán café khá vắng vẻ nếu so đang ở thành phố, có người phụ nữ đeo mắt kính và mũ một thân một mình ngồi trong một căn phòng trang nhã, thỉnh thoảng nhấp một vài ngụm café.
Vì giờ đang là thời gian làm việc, quán café ở đoạn thưa người, bởi vậy chỉ có vài khách, ngoài người phụ nữ có hành động kỳ quái này, mấy người khác đều là mấy cô gái ăn mặc như học sinh.
Nhưng rất nhanh chuông gió treo trước cửa quán café yên tĩnh vang lên tiếng “Leng keng,” rồi nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh như ban đầu. Mọi người biết là có khách tới, ngoài nhân viên phục vụ đón tiếp khách, mấy người còn lại chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống làm công việc của họ, không ai cẩn thận chú ý.
Người phụ nữ đi vào cũng đội nón và đeo mắt kính, nhìn không rõ khuôn mặt cô ta, nhưng nhìn da thịt lộ ra có thể thấy chắc là mỹ nhân.
Nhân viên phục vụ hơi khom lưng, giọng điệu thân thiện hỏi, “Chào quý khách, mời vào trong.”
Người phụ nữ không bước vào cũng không có ý tứ mở miệng, cô ta nâng bàn tay sơn đỏ chót ý bảo nhân viên phục vụ không cần nói thêm gì cả, sau đó cẩn thận quét một vòng xung quanh quán café, cuối cùng ánh mắt dừng trên người phụ nữ có hành động kỳ quái trong góc tường.
Dường như nhận ra ánh mắt cô ta, người phụ nữ trong góc ngẩng đầu mỉm cười với cô ta, tựa như đó là một tín hiệu, người phụ nữ đi về phía góc tường.
Nhân viên phục vụ do dự một lát, cuối cùng bước theo, “Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi gì ạ?”
Người phụ nữ vẫn im lặng như cũ, chỉ khoát tay ý bảo mình không cần, mãi đến khi người bán hàng rời đi, cô ta mới đánh giá người phụ nữ trước mặt. Cô ta và đối phương đều như nhau, sau khi ngồi xuống cũng không tháo mũ và mắt kính ra.
“Tiểu thư Tống, đã lâu không gặp.” Để mặc cô ta quan sát một lúc, người phụ nữ ngồi trong góc lên tiếng mở miệng nói trước, vừa nói vừa giơ mắt kính lên, mặc dù chỉ vài giây nhưng cũng đủ đối phương nhận ra gương mặt này rõ ràng là Kiều Ỷ Mộng.
Tống Viện Viện nhíu mày, cô ta nghĩ mãi không ra vì sao Kiều Ỷ Mộng lại hẹn cô ta gặp mặt ở đây, lúc trước khi cô ta còn vinh quang đã không ít lần ngáng chân Kiều Ỷ Mộng, khiến Kiều Ỷ Mộng bị công ty đóng băng, theo đạo lý thì hai người nên như nước với lửa mới đúng chứ. Cô ta suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Cô đến chê cười tôi?” Ngoại trừ điều này ra, Tống Viện Viện thật sự không thể nghĩ ra lý do khác.
“Hoàn toàn ngược lại.” Kiểu Ỷ Mộng thần giơ ngón tay lúc lắc, “Tôi tới giúp cô Tống.”
“Giúp tôi?” Tống Viện Viện cười trào phúng, “Cô không chọc dao găm vào tôi đã là không tệ rồi, còn giúp tôi? Cô nghĩ tôi là là đứa trẻ ba tuổi à?”
Nhìn bộ dạng Tống Viện Viện rõ ràng không tin cô ta, Kiều Ỷ Mộng cũng không thừa nước đục thả câu, “Cô Tống, cô còn nhớ là ai dồn cô đến tình cảnh như bây giờ chứ?”
“Tô Dục!” Tống Viện Viện nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, lúc nói đến tên đó, ánh mắt cô ta đột nhiên độc ác, dù có đeo mắt kính cũng không che nổi hận ý toát ra từ mắt cô ta.
Kiều Ỷ Mộng hài lòng nhìn hình ảnh đó, khóe miệng hơi cong lên.
“Đúng vậy, là anh ta hại cô thành như vậy, nếu không phải anh ta thì cô vẫn cao cao tại thượng như cũ. Nếu không phải anh ta, cô vẫn là nữ thần sao sáng quanh trăng như cũ. Nhưng, cố tình anh ta hủy hoại hết tất cả của cô! Khiến cô trở thành người như chuột chạy qua đường. Cô nhìn xem bộ dạng cô bây giờ đi, còn chút vẻ đẹp năm đó nào nữa không?” Giọng Kiều Ỷ Mộng vừa nhẹ vừa thong thả, giống như ác ma đầu độc thiếu nữ dụ dỗ đối phương không có đường về, “Bây giờ, có cơ hội để cô khiến anh ta thân bại danh liệt, cô muốn không?”
Tống Viện Viện mở miệng như Kiều Ỷ Mộng suy đoán, “Cơ hội gì?”
Kiều Ỷ Mộng lấy một tấm ảnh từ trong túi xách ra, đẩy về phía Tống Viện Viện, Tống Viện Viện cầm ảnh nhìn thoáng qua rồi dừng lại, đây là ảnh Tô Dục và Lạc Bắc Minh hôn nhau, mặc dù hơi mờ, nhưng liếc mắt có thể nhìn ra một người trong đó là Tô Dục.
Nếu như, nếu như gửi tấm hình này….Tống Viện Viện không kiềm chế được tay hơi xiết lại, vừa nghĩ tới Tô Dục sẽ bị fan trở mặt, bị mọi người sỉ nhục như mình lúc trước, trong lòng cô ta không ngăn nổi điên cuồng.
Kiều Ỷ Mộng giải thích nói, “Lúc trước tôi tình cờ chụp được tấm này, mặc dù chỉ có một tấm cũng đủ anh ta thân bại danh liệt rồi.”
Tống Viện Viện nhìn chằm chằm vào tấm hình rất lâu, lúc ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ỷ Mộng, đột nhiên bình tĩnh lại, “Cô có mục đích gì?” Tống Viện Viện không ngu, tất nhiên cô ta biết Kiều Ỷ Mộng không có khả năng vô duyên vô cớ giúp cô ta, đối phương làm như vậy hoặc là có mưu đồ với mình, hoặc là… Tống Viện Viện nheo mắt lại… Hoặc là dùng cô ta làm súng.
Đối mặt với nghi ngờ của Tống Viện Viện, Kiều Ỷ Mộng cũng không nóng nảy, cô ta tiếp tục chậm rãi nói, “Tôi có thể có mục đích gì chứ? Chẳng qua là muốn chút tiền mà thôi! Cô Tống cũng biết, từ khi tôi bị công ty đóng băng, thời gian này sống không như ý muốn, bây giờ ngay cả duy trì cuộc sống hàng ngày cũng khó khăn.”
Thấy sắc mặt Tống Viện Viện hơi thả lỏng, cô ta không ngừng cố gắng nói: “Tôi và Tô Dục không thù không oán, giữ tấm hình này cũng không dùng được, chẳng qua đưa cho cô Tống để đổi lấy một khoản tiền. Nếu như cô Tống không cần thì coi như tôi chưa nói gì cả.” Nói xong làm bộ muốn thu tấm hình về.
“Đợi một chút….” Tống Viện Viện vội đè tay Kiều Ỷ Mộng lại, sau khi do dự hồi lâu quyết định nói, “Cô muốn bao nhiêu?”
“5 vạn.” Kiều Ỷ Mộng ra giá khá cao.
Nghe Kiều Ỷ Mộng đưa ra giá tiền, ngược lại Tống Viện Viện yên tâm hơn một chút, mặc dù hiện tại cô ta không thể ở trong làng giải trí nữa, nhưng lúc trước tích góp được không ít, chút tiền ấy vẫn bỏ ra được, vì vậy rất sảng khoái đồng ý.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Tống Viện Viện rời đi, vẻ mặt cô ta tham lam lúc nãy thay đổi hẳn, sắc mặt dần lạnh xuống.
Tấm hình này tất nhiên không phải cô ta tình cờ chụp được, mà là hao hết tâm tư mới lấy được nó. Tô Dục và Lạc Bắc Minh đều vô cùng cảnh giác, thời gian dài như vậy mà cô ta chỉ chụp được một tấm hình, vốn tính bảo Thẩm Tĩnh ra tay giúp cô ta lần nữa, nhưng lần này bất kể thế nào đối phương cũng không chịu giúp đỡ. Cô ta tự biết nếu không có Thẩm Tĩnh giúp đăng tấm hình này lên, khả năng bị điều tra ra là rất lớn, vì vậy mới mượn sức của Tống Viện Viện. Tống Viện Viện vốn có thù oán với Tô Dục, cô ta làm chuyện như vậy cũng không khiến người khác nghi ngờ, dù cho bị phát hiện cũng không điều tra tới mình được.
Về phần Tống Viện Viện sẽ có kết cục thế nào?
Kiều Ỷ Mộng cười lạnh, hà… Vừa vặn báo thù trước kia cô ta bị ức hiếp, đóng băng.
Hết chương 26
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...