Đây cũng là ngày Thiển Hạ nói sẽ đưa cho Vũ Tình phần kế hoạch kia.
Vũ Tình ngồi trong quán bar nóng nảy không thôi chờ đợi Thiển Hạ, nhưng mà ngồi đợi cho đến giữa trưa mà vẫn không thấy Thiển Hạ tới, gọi điện
thoại đến công ty hỏi thư ký trợ lý thì thư ký trợ lý nói hai ngày nay
Tần Trác Luân không có đi làm.
Hai ngày nay bọn họ đều không đi làm, vậy Thiển Hạ đang làm cái quỷ gì, đã đáp ứng giúp cô trộm phần
kế hoạch kia ra thế nhưng hiện tại lại cùng Tần Trác Luân đồng thời biến mất không thấy.
Chẳng lẽ là cô ta lừa gạt mình, có thể cô
ta thừa dịp ba ngày này quyến rũ Tần Trác Luân hay không, cũng có thể
bây giờ bọn họ đang liếc mắt đưa tình cùng một chỗ với nhau không?
Trong mắt Vũ Tình chợt loé ra tia sáng cực kỳ cừu hận.
Cô ở trong phòng đi tới đi lui, làm sao bây giờ, làm thế nào cô có thể đối mặt với đám đàn ông điên cuồng không tính người kia?
Ngay lúc cô vừa định đến gặp những người đàn ông khát máu đó thì cửa phòng đã bị một người dùng một cước đá văng ra.
"Xem ra cô đã không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cầm đến cho chúng ta
phần kế hoạch mà cô đã hứa kia, lại vẫn dám một mình ở trong một quán
bar xa hoa sang trọng như vậy, cô đã sống quá thoải mái phải không, hiện tại kéo cô ta ra ngoài, để cho cô ta nếm thử mùi vị địa ngục là như thế nào."
Người đàn ông dẫn đầu hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ kéo
Vũ Tình đi, còn dùng bao tải bao lấy Vũ Tình, biết Vũ Tình muốn hô to
thét lớn nên một người trong bọn họ lập tức cởi một chiếc bít tất của
chính mình nhét vào miệng Vũ Tình, Vũ Tình lập tức ngửi được một mùi rất hôi tanh.
Cô bị bọn đàn ông kia mang đi, đó là nhà giam địa ngục, đây cũng là nơi để cô nếm thử mùi vị sống không bằng chết, nhưng
vừa nghe đến bốn chữ kia thì cô đã trực tiếp ngất đi.
*
Biệt thự bờ biển
Maynor Hàn phát hiện Thiển Hạ đã trốn thoát rồi.
Hắn đập một phát thật mạnh lên trên bàn, bàn gỗ dưới sức lực đó cũng vỡ vụn ra.
"Thư ký của Tần Trác Luân không lấy được phần kế hoạch kia sao, cô ta thất
bại, được, cô ta giao cho các người xử lý, không cho phép sai sót.
Chuyện kế tiếp tôi sẽ tự mình làm."
Maynor Hàn gọi điện
thoại cho thuộc hạ của mình, thuộc hạ nói cho hắn biết thư ký Vũ Tình
của Tần Trác Luân không có trộm được phần kế hoạch kia, nghe xong thì
ánh mắt hắn trở nên rét lạnh như băng.
Hứa Mộng Phỉ, đã đến lúc cho cô ta lên sân khấu rồi.
Hứa Mộng Phỉ, trong tay hắn có một con cờ rất quan trọng, ngủ đông ba năm,
chỉ mong bây giờ cô ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của hắn.
Đảo nhỏ Vô Danh,
"Hàn, anh tới thăm tôi sao, mấy ngày anh rời khỏi đây có biết tôi có bao nhiêu nhớ anh không, tôi nhớ anh muốn chết."
Hứa Mộng Phỉ vừa nghe thấy người làm nói Maynor Hàn đã trở lại, cô lập tức
mặc một bộ quần áo xinh đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy nhất đi ra nghênh
đón Maynor Hàn.
Vừa thấy bóng dáng Maynor Hàn xuất hiện, cô tựa như một con bướm sặc sỡ màu sắc lao đến ôm chầm lấy hắn.
Trên mặt hắn rõ ràng có một tia không kiên nhẫn, mày rậm không tỏ vẻ tức giận gì nhưng hơi nhíu lại.
Nhưng hắn cũng không có đẩy cô ra, ngược lại còn lộ ra nét mặt ôn nhu kèm theo nụ cười.
"Mộng Phỉ, cô có nhớ rõ chuyện lần trước tôi nói với cô không, bây giờ trong
tay tôi có một việc đã thất bại, vì vậy bây giờ là thời điểm thích hợp
cho quân cờ quan trọng là cô xuất mã rồi, tôi muốn cô trở lại bên người
Tần Trác Luân, lấy trộm trong két sắt của anh ta một phong bì chứa phần
kế hoạch kia mang tới cho tôi, cô cần bao nhiêu thời gian thì nói rõ kỳ
hạn cho tôi biết."
Maynor Hàn nắm tay cô đến ngồi trên ghế
sofa, tiếp đó dùng một ánh mắt lạnh như băng ý bảo người làm và cấp dưới toàn bộ lui ra, lúc này chỉ còn lại bọn họ sẽ thuận lợi cho việc hắn
nhẹ nhàng mở miệng nói chuyện với Hứa Mộng Phỉ hơn.
"Tôi đã
rời khỏi anh ta ba năm, không biết anh ta có còn nhớ đến tôi hay không,
cái kỳ hạn này tôi thật sự không biết cần bao lâu."
Khi Hứa
Mộng Phỉ khi vừa nhìn thấy hắn thì rất vui mừng nhưng vừa nghe tiếp tục
lời hắn nói thì biểu tình trên mặt cô lập tức bị thay thế bằng vẻ nghi
hoặc và thất vọng.
"Trong lòng anh ta còn có cô, về điểm ấy
cô không cần lo lắng, tôi đã phái U Tuyết đi dò xét qua anh ta, anh ta
đã tặng cho cô một chiếc nhẫn nhưng hiện tại nó đang ở trong tay anh ta, cô không cần lo lắng anh ta không nhớ rõ cô, hiện tại cô đi lên lầu thu thập chút hành lý, sau đó lập tức xuất phát, nhớ kỹ, phải khiến anh ta
tin tưởng cô vẫn còn thương anh ta, với lại anh ta nghĩ rằng cô ở trong
này đã chịu rất nhiều khổ cực, như vậy cô cứ biểu hiện thất tốt tài hoa
của cô đi, mười lăm ngày, tôi cho cô mười lăm ngày thời hạn, cô có thể
hoàn thành nhiệm vụ không?"
Maynor Hàn đứng lên, đi đến góc
quầy bar rót rượu, hắn rót hai ly rượu đỏ, sau đó bước đến ngồi lên ghế
sofa, một ly cho cô, một ly chính hắn cầm.
"Được, mười lăm
ngày, tôi đã biết rõ, nhưng nếu như tôi thành công lấy được phần kế
hoạch kia thì anh, anh có phải sẽ lập tức cưới tôi không?"
Hứa Mộng Phỉ uống một ngụm rượu nên trở nên can đảm thêm một chút, cô phát
hiện Maynor Hàn so với trong tưởng tượng của cô vẫn rất thâm sâu khó
đoán, tựa như cái gì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ cô đi giúp
hắn hoàn thành nhiệm vụ này mà thôi.
Hắn sẽ lấy cô sao? Trong lòng cô tràn đầy bất an, cõi lòng đầy chờ mong nên mới hỏi ra miệng.
"Vậy thì phải xem xem cô có thể hoàn thành nhiệm vụ này hay không, nếu khiến cho tôi mãn nguyện cao hứng mà nói thì cái gì cũng đều có khả năng, cô
chờ đi, ngoan, đi lên chuẩn bị, tài xe ở bên ngoài chờ cô, ông ta sẽ đưa cô trở về, những cái khác cô đều không cần lo, nhớ đừng làm cho tôi
thất vọng."
Maynor Hàn hớp một ngụm rượu đỏ, cụng ly với ly rượu của cô một cái, xem như là lời đưa tiễn với cô.
"Được, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt, tôi sẽ không để anh thất vọng, nhưng lúc tôi trở về thì cũng là lúc anh phải cưới tôi."
Hứa Mộng Phỉ uống một hơi hết ly rượu kia, tiếp đó đi lên lầu thu thập một
ít hành lý, khoảng mấy phút đồng hồ sau, cô ngồi lên xe rời khỏi đảo Vô
Danh này.
Tại nhà Tần Trác Luân, hai ngày nay anh đều tận
tâm làm bạn bên người của Thiển Hạ, thời điểm gần chập tối thì anh có
nhận được điện thoại của U Tuyết, U Tuyết bảo anh chuẩn bị một ngàn vạn
chuyển vào tài khoản của cô ta thì cô ta sẽ lập tức thả tự do cho Hứa
Mộng Phỉ.
"Điện thoại của ai vậy, nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm?"
Thiển Hạ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy anh ngồi trong vườn hoa nghe điện thoại, cô lập tức tiến lên khẽ hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...