Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cắt đứt lời nói của Hoắc Doãn Văn!
"Thật xin lỗi, tôi có điện thoại" Nhan Như Yxin lỗi, sờ soạng tìm điện thoại trong giỏ. Cái giỏ của cô dường như quá lớn, cô tìm đông tìm tây mãi mà vẫn chưa sờ thấy điện thoại!
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh kéo dài, Hoắc Doãn Văn nhục chí xoay mặt ra hướng cửa sổ xe bên kia, ngón tay như cũ ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ vài cái!
Tiếng chuông hung hăng cắt đứt dũng khí mà anh toàn tâm toàn ý vất vả thu gom!
Sờ soạng thật lâu, cô rốt cuộc mò ra điện thoại, khi thấy số đuôi 6688 cô nhíu mày, lơ đãng tả oán nói."Tại sao lại là ông ta?"
Hoắc Doãn Văn quay đầu nhìn về phía cô."Người nào vậy? Đàn ông theo đuổi em à?"
Nhan Như Y vội vàng lắc đầu."Không phải, Giám đốc Chu của Cty xây dựng Trường Sơn!"
Ở thương trường xông xáo nhiều năm Hoắc Doãn Văn lập tức hiểu ra chuyện tình, anh nhìn chằm chằm cô."Em nhận đi!"
"À?" Nhan Như Y không hiểu ý tứ của anh, xế chiều hôm nay Hoắc Doãn Văn đã nổi giận lôi đình, căn bản không muốn tiếp tục thảo luận trực tiếp với ông chủ của Trường Sơn, hiện tại anh lại muốn cô nhận điện thoại của ông ta, đây không phải là thật kỳ quái sao? "Hoắc tổng, có lẽ anh không biết, ông ta cầu xin tôi, để cho tôi ——"
Hoắc Doãn Văn ánh mắt rất trong suốt, lộ ra khôn khéo."Anh hiểu, em cứ nhận điện thoại đi!"
Lâm vào ở mê trận, Nhan Như Y, cảm giác mình không giải thích được, nhận nghe điện thoại, căn bản không biết nói gì."Uy ——"
"Cô Nhan, cái kia, tôi cùng với bà xã hiện đang ở gần nhà cô. Cô xem thử, chúng ta có thể gặp mặt ở Dật Lâm Hiên trò chuyện một lát không!"
"Tôi —— tôi hiện tại không có ở nhà a ——" Nhan Như Y cự tuyệt, đưa mắt nhìn Hoắc Doãn Văn.
Âm thanh của ông Chu rất lớn, còn thêm điện thoại của Như Y bị rò âm, lời nói của ông Chu cứ vang vang trong không gian xe, cho dù ai cũng có thể nghe được."Phụ tá Nhan, chuyện này đúng là Trường Sơn chúng tôi làm sai rồi, nhưng, về sau chúng tôi thay đổi không phải sẽ xí xóa hết hay sao? Nói thật, đâu có đội thi công nào vỗ ngực không ăn trộm công hay gia giảm nguyên vật liệu a? Hoắc tổng đổi những nhà thầu cung cấp khác, sau này không phải vẫn sẽ gặp phải loại vấn đề này. Về sau, Trường Sơn chúng tôi làm ăn đàng hoàng, không xằng bậy, cũng không được sao? Cô liền nói tốt với Hoắc tổng một tiếng, giúp tôi một chút, cũng là giúp một chút cho đám anh em từ nông thôn lên thành phố đang làm việc giúp tôi, chờ đợi kiếm tiền gửi về gia đình! Có được hay không?"
Cái này, ông Chu thật đúng là moi không ra chủ ý gì rồi, lại sử dụng khổ nhục kế!
"Cái này. . . . . ." Nhan Như Y muốn nói, đám anh em nông dân có thể không đi theo ông nữa, cũng có thể đi làm công cho các nhà thầu khác.
Nhưng ông Chu căn bản cũng không cho Như Như Y cơ hội cự tuyệt, tiếp tục nói;"Cô Nhan, cô xem, chúng ta đi Dật Lâm Hiên ngồi một chút, trao đổi mấy câu. Tôi vẫn muốn nói với cô, chỉ cần cô giúp tôi, về sau Hằng Viễn cùng Trường Sơn hợp tác, tôi đều chia cho cô 2% hợp đồng!"
Nhan Như Y thật bị lời nói của ông Chu làm toát mồ hôi lạnh. Lời nói hối lộ trắng trợn này chắc chắn đã bị Hoắc Doãn Văn nghe rõ, người ta còn có thể sử dụng nhà cung cấp như ông ta sao? Mặc dù, trước đó, cô còn có 10% cơ hội ‘sống lại’, hiện tại cơ hội hợp tác đã muốn ‘chảy máu’ đầm đìa mà chết yểu hoàn toàn?
Nhan Như Y giống như tiếc nuối thông báo cho ông Chu biết, an tâm chờ lệnh truyền từ tòa án mà thôi."Ông Chu, tôi thật sự không có cách nào giúp ông ——"
Nhưng vào thời điểm này, Hoắc Doãn Văn chìa tay về phía Nhan Như Y, ra dấu muốn nghe điện thoại.
Nhan Như Y vội vàng giao điện thoại cho anh, cô và ông Chu thật sự không có gì để nói!
Hoắc Doãn Văn cầm điện thoại đưa lên tai.
Ông Chu bên kia còn lớn tiếng nói."Phụ tá Nhan, cô cũng chớ khiêm nhường, Hoắc tổng tương đối coi trọng cô ~~~ à, tài hoa của cô!" Ông Chu cảm thấy mình đã nói hớ, vội vàng ở phía sau cộng thêm ‘tài hoa’ hai chữ.
Vẻ mặt Hoắc Doãn Văn thâm trầm, không nhìn ra biểu cảm gì, nhẹ giọng nói."Ông Chu, tôi là Hoắc Doãn Văn!"
"A ——" Ông Chu phát ra thanh âm hoảng sợ, loạn cào cào, hai ba giây sau mới lắp bắp giải thích."Hoắc tổng, ngài hãy nghe tôi nói, tôi. . . . . . Trường Sơn chúng tôi hiểu rõ lần này sai lầm rồi. . . . . ."
Hoắc Doãn Văn mắt nhìn phía trước, ngón tay thon dài hờ hững khoác trên tay lái."Ông Chu, vấn đề là Trường Sơn các người hoặc là bản thân ông biết lỗi, đã chậm rồi!"
"Đúng, đúng, Hoắc tổng, tôi hiểu biết rõ là tôi sai lầm rồi, nhưng là tìm người mới không bằng người quen thuộc, về sau tôi nhất định không đi vào con đường bàng môn tà đạo, van cầu anh, lần này liền tha cho tôi đi!" Ông Chu sám hối, đến mếu máo!
Nhan Như Y cho rằng dù ông Chu khóc lóc ỉ ôi, cầu xin tổ tông mười tám đời, Hoắc Doãn Văn cũng không sẽ thay đổi quyết định!
Nhưng lời kế tiếp của Hoắc Doãn Văn, phá vỡ tất cả hiểu biết của cô đối với anh, thậm chí hoàn toàn bị lời của anh làm kinh ngạc tột cùng!
"Ông Chu, theo tác phong làm việc của Hoắc Doãn Văn tôi, tôi là nhất định sẽ không tha cho ông ——"
"Hoắc tổng, van cầu ngài!"
"Nhưng là ——" chợt Hoắc Doãn Văn xoay chuyển lời nói, nhìn về phía chỗ ngồi kế bên tài xế, Nhan Như Y, ánh mắt của anh lao xao nhìn chăm chú vào cô."Nhưng, có một quân cờ, ông vô tình đi đúng rồi!"
Nhan Như Y bị anh canh chừng, cả người không thoải mái, anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Ông Chu bên kia im lặng, đoán chừng cũng bị giật mình!
Hoắc Doãn Văn giơ tay lên, khoác ngang qua vai Như Y, đưa gương mặt đến gần cô."Phụ tá Nhan đối với tôi mà nói quả thật rất quan trọng, Ông Chu, hôm nay ông đi cầu xin cô ấy, so cầu xin tôi còn có tác dụng hơn, vô luận như thế nào tôi đều phải cho Phụ tá Nhan chút mặt mũi ——"
"Hoắc tổng, về sau tôi nhất định làm rất tốt, nhất định, nhất định tuân thủ theo hợp đồng !"
"Ừ. Chỉ là, tôi cũng có yêu cầu, tôi phải giữ lại một khoản tiền công trình không trả hết cho ông, để tránh vấn đề chất lượng phát sinh hậu quả về sau, chúng ta không có biện pháp xử lý! Nếu như ông Chu lão đồng ý, tôi bên này sẽ để cho luật sư rút đơn kiện, nếu như ông không đồng ý, vậy chúng ta chờ nhau ở tòa án đi!"
Vốn là đã không có khoan nhượng, hiện tại ông Chu có hi vọng, dĩ nhiên những yêu cầu này cũng có thể tiếp nhận."Được, Hoắc tổng, cái này tôi dĩ nhiên sẽ đồng ý!"
"Hi vọng về sau ông không để vấn đề cung cấp nguyên liệu công trình xảy ra vấn đề. Sau này, tôi sẽ thường xuyên yêu cầu cập nhật sổ sách, tùy thời tiến hành kiểm tra mọi mặt một cách nghiêm khắc, nếu như phát hiện tình huống như hôm nay nữa, cũng đừng trách tôi không khách khí. Đến lúc đó, ông cầu xin ai cũng vô dụng rồi!"
Ông Chu bên kia đã cảm ân đại đức, thiếu chút nữa khóc lên."Hoắc tổng, cám ơn anh, tôi về sau nhất định làm việc tốt, anh yên tâm, nếu như lão Chu ta tiếp tục ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tôi đi ra cửa liền bị xe đụng chết!"
"Hi vọng ông có thể nói được làm được!" Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm Nhan Như Y, lại từ từ nói;"Ông đừng cám ơn tôi, muốn tạ liền tạ ơn Phụ tá Nhan, cô ấy đã cứu ông và Trường Sơn!"
"Dạ, cám ơn Phụ tá Nhan!"
"2% hoa hồng công trình, ngươi đừng để Phụ tá Nhan gợi ý, ông phải trực tiếp nói với cô ấy; cùng với vấn đề như lúc nãy tôi đã thỏa thuận với ông. Ông nhất định phải bảo đảm công trình chất lượng!"
"Đúng, đúng —— nhất định nhất định!"
"Vậy trước mắt như vậy, về sau xem ông hành động thực tế!" Nói xong, anh cắt điện thoại.
Anh ngang tàng dựa cả thân thể lên người cô, bị vây ở không gian thu hẹp, gương mặt Nhan Như Y đỏ bừng lên, hô hấp cũng bị đè nén. Chỉ là, trong lòng cô bởi vì đoạn nói chuyện vừa rồi của anh không thể giải thích được, không thoải mái."Hoắc tổng, tôi không hiểu anh đây là có ý tứ gì? Tôi không có đồng ý giúp ông Chu bất cứ cái gì?"
********************** cơ Thủy Linh tân tác, mong đợi sự ủng hộ của mọi người ********************
Anh nhấn nhá, vuốt ve bả vai của cô, không khí bên trong xe bị anh làm cho càng ngày càng mập mờ."Anh hiểu rõ em không có đồng ý giúp ông ta cái gì!"
"Vậy anh tại sao lại bỏ qua, ngươi làm thế còn nói nể mặt của tôi?"
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mê mang, khóe môi cong lên, bàn tay đang ôm vai cô, từ từ dời đến vuốt nhẹ trên tóc của nàng."Nhưng là ông ta van xin em, cho nên anh cảm thấy rất vui, anh nguyện ý cho em chút mặt mũi này!"
"Anh nói cái gì đấy?" Lời của anh nói quá không giải thích được, hơn nữa ánh mắt của anh cũng quá làm cho lòng cô bời bời, nàng cả đầu cũng rối loạn! Cô không hiểu anh đang nói gì, thật không hiểu!
Hoắc Doãn Văn cầm một chòm tóc của nàng, quấn quanh ở trên ngón tay, nhẹ nhàng đụng gương mặt của cô.
Cô không ngừng co người lại, lẩn tránh anh."Hoắc tổng ——"
"Lấy thông minh của em, tài trí như em, em nên hiểu ý của anh, anh đã nói xong rất rõ ràng, không phải sao?"
Nhan Như Y nín thở, nhịp tim đã bỏ sót nhiều nhịp đập, ánh mắt của cô như bị anh hút vào, không thể dời xa!
Ánh mắt của anh khiến cho cô hoảng loạn, cô vội vàng đẩy anh ra."Hoắc tổng, thứ nhất, tôi không muốn anh nể mặt, tôi không có đồng ý yêu cầu của ông Chu, cho nên, hôm nay anh quyết định như thế nào đều không có quan hệ với tôi, tôi còn có chuyện, tôi muốn xuống xe ở đây!"
"Không có quan hệ? Chúng ta làm sao sẽ không có quan hệ? Em nói rõ một chút, nếu như chúng ta không có quan hệ, đêm hôm đó chúng ta ngay trong xe này xảy ra chuyện gì?" Hoắc Doãn Văn lôi kéo cổ tay cô, không để cho cô có cơ hội chạy thoát!
Nhan Như Y cảm thấy mình tâm phiền ý loạn, nếu như trước kia cô không biết anh sẽ nói như thế cùng mình, trải qua chuyện ông Chu, cô lại làm sao có thể ngờ tới?
"Như Y, giống như lần đầu tiên anh đã từng nói với em, em rất hấp dẫn anh, cùng anh ở chung một chỗ, được không?"
"Không —— ưmh ——"
Tiếng ‘ không ’ cô vẫn chưa nói hết, Hoắc Doãn Văn đã kéo cô vào trong lòng, áp đảo môi của cô bằng một nụ hôn sâu, đem toàn bộ kháng cự của cô nuốt hết trong ngọt ngào.
Nhan Như Y theo bản năng đẩy ngực anh ra, nhưng anh vừa hôn sâu cô, vừa đem bàn tay kháng cự của cô ép chặt vào ngực.
Cô càng kháng cự càng làm nụ hôn của anh sâu hút, rút tỉa hết sức lực cùng lý trí, cuối cùng cô bỏ qua kháng cự, hơn nữa cô lại bám chặt vào đầu vai anh, dùng sức phối hợp, trôi miên mang trong mật ——
Học cách hôn của anh, cô dùng lưỡi vẽ quanh viền môi anh, lướt nhẹ lên trên răng của anh, rồi từ từ trượt vào trong miệng của anh ——
Anh lập tức cùng với cô chơi đùa môi với lưỡi, lưỡi với răng.
Cô không phải là người phụ nữ có tâm địa sắt đá, cô thậm chí từ rất sớm trước kia liền luân hãm trong sức quyến rũ của anh. Đêm ấy vẫn luôn hấp dẫn cô, đến vô hạn, cô thích được anh hôn. Giờ khắc này, cô chỉ khao khát được anh hôn, được anh thật sâu ngắm nhìn, được anh dùng sức ôm vào trong ngực!
Thế tục quên đi thôi, đạo đức quên đi thôi, mọi thế sự quên đi thôi, cô chỉ nghĩ hưởng thụ giờ khắc này, chuyện còn lại sau đó rồi hãy nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...