Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

"Tiểu Y à, nghe nói em và lão Từ đã chia tay rồi; chúc mừng, chúc mừng; hoan nghênh đã trở thành người độc thân! Vậy thì em hãy cho anh một cơ hội nhé, được không?" Cao Hải vừa nghe nói cô và người nào đó đã chia tay thì ngay lập tức gọi điện hỏi thăm.

"Tôi chia tay với ai thì đó là việc của tôi, không liên quan đến anh!" Nhan Như Y buồn bực trả lời.

"Đương nhiên là có liên quan tới anh rồi. Trước đây, em là bạn gái của lão Từ, anh không cách nào can thiệp được. Giờ đây, hai người đã chia tay, anh có thể tự do theo đuổi em mà."

"Được rồi, được rồi, bây giờ tôi đang bận, không nói chuyện với anh nữa.!" Nói xong, cô cúp điện thoại, người đàn ông này thật phiền toái.

"Như Y, tớ thật sự không biết tại sao cậu lại như vậy. Hoắc Doãn Văn nhất định là đang để ý đến cậu, cậu sao mà không biết nắm bắt lấy cơ hội chứ, mà Hoắc Doãn Văn cũng thật là…" Lúc này, Kha Văn lại lải nhải bên tai cô.

"Hôm nay ăn lẩu cá à?" Nhan Như Y đi tới trước quầy bán cá hỏi, đồng thời cũng làm cho Kha Văn im miệng.

"Gà xào cay đi, chúng mình vẫn thường thích ăn món này mà!" Kha Văn vội vàng nói, đồng thời nuốt nuốt nước bọt giống như đĩa gà xào cay đã bày ra sẵn trước mắt vậy.

Họ lại đi tới quầy bán gà, chủ quầy nhiệt tình giới thiệu: "Mua đi cô, đây là gà thả vườn đó, còn tươi lắm, vừa mới giết sáng nay đó."

"Bao nhiêu tiền một kg?"

"Rẻ lắm, chỉ 12 đồng /kg. Con này 30 đồng!"


Nhan Như Y chỉ vào một con gà: "Con này, tôi mua con này"

Lúc này, điện thoại trong tay Như Y lại vang lên, tiếng chuông vô cùng lớn, cô lại nghĩ rằng Cao Hải lại gọi đến; không thèm nhìn đến, cô trực tiếp nghe luôn: "Này, lại có chuyện gì thế??"

"Em gái, là con gà này sao?" Chủ quầy cầm một con gà lên, hỏi lại.

"Không phải, là con bên kia, đúng rồi." Cô đồng ý với chủ quầy, giọng nói khó nghe.

"Cô đang ở đâu?" Âm thanh trong điện thoại vang lên, giống như đã rất quen thuộc.

"Tôi đang đi chợ, anh là ai?" Trong chợ đặc biệt ồn ào, khiến cho Như Y phải nâng cao âm điệu.

"Tôi là Hoắc Doãn Văn!"

Nhan Như Y lập tức sửng sốt, vội vàng lấy lại giọng nói bình thường, tôn trọng: "Hoắc tổng, anh vẫn khỏe chứ!"

Vừa nghe đến ‘Hoắc tổng’, Kha Văn bên cạnh lập tức mở to hai mắt, nét mặt hưng phấn nhìn cô.

"Cô có thể đến công trường bây giờ được không?"


"Tôi?"

"Đúng, đang có việc cần cô giúp!"

"Thế à, tôi đến ngay!" Người ta năm lần bảy lượt giúp mình, bây giờ tìm cô giúp một tay, cô sao có thể cự tuyệt được!

"Tôi bảo tài xế qua đón cô?" Hoắc Doãn Văn an bài.

"Không, không cần, tôi cũng đang ở gần đó mà, chỉ mấy phút là tới thôi!"

"Vậy thì tốt, cám ơn!"

"Không cần khách sáo!"

Cúp điện thoại, cô kéo tay bạn tốt: "Đi, về lại công trường!"

"Thật hả? Tốt quá!" Kha Văn vô cùng hưng phấn, vì có thể nhìn thấy Hoắc Doãn Văn.

Chủ quầy gà giơ con gà mà Như Y đã chọn, vội hỏi:" Em gái à, có mua gà nữa không?"

"Có chứ, hết bao nhiêu tiền?" Kha văn xoay người, móc bóp ra!

"38!"

Trả tiền, cầm con gà đã được làm sạch, hai cô gái vội vàng đi về phía công trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui