Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

"Ưmh ——" Hoắc Doãn Văn nhắm mắt lại, cố gắng nuốt trôi miếng óc heo ghê tởm.

Thấy anh ta múc óc heo bỏ vào miệng, Nhan Như Y cười, nhìn anh ta “Thế nào, ngon phải không? Vừa trơn, vừa mịn, mùi vị lại không tệ, ăn nữa không?”

Hả? Từ từ đã, nếu thứ này không phải là óc heo thì mùi vị cũng tạm, không cần nhai, lại ngon nữa. Mà đã ngon rồi thì không còn cảm giác ghê tởm nữa.

"Không tệ!" Hoắc Doãn Văn vẫn còn cảm giác ghê tởm đầu lưỡi, nói.

"Thôi đi, rõ ràng là ăn ngon vô cùng mà anh lại nói “không tệ”, đúng là không biết gì về ẩm thực cả!” Như Y bất mãn trả lời.

"À ——" nhìn cô đang thể hiện vẻ mặt bất mãn, vô cùng đáng yêu, Hoắc Doãn Văn cười nhạt: “Ăn ngon lắm, được chưa?”

"Ừ —— được rồi, vậy thưởng cho anh một miếng nữa nhé!” Như Y lại thả óc heo vào nồi, nấu qua rồi bỏ vào trong chén của Doãn Văn.

Mặc dù món ăn này cũng rất ngon, nhưng đối với người như Doãn Văn thì giống như là cực hình vậy, chân mày nhíu lại!

“Ha ha…” thấy bộ dáng này của Hoắc Doãn Văn, Như Y liền bật cười.


Đối với bữa ăn ngượng ngập này, phải tạo một không khí vui vẻ mới được, cô tự nhiên nói: “Đúng rồi, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười nhé!”

"Ừ, cô kể đi!"

Nhan Như Y chợt do dự. "Mà thôi, tôi cũng đã kể rồi!"

"Thì cô kể lại đi, lòng hiếu kỳ của tôi bị cô khơi dậy rồi!"

"Ừ, nhưng tôi nói trước là hơi ngắn đấy!” Cô nhắc nhở.

"OK!"

"Có một nhân viên nam và một nhân viên nữ đồng thời đi làm trễ, kết quả, nhân viên nam bi trừ lương, còn nhân viên nữ thì không. Anh nhân viên không phục lắm, chất vấn cô nhân viên nữ: “ Tôi đến trễ, bị trừ lương là vì ngủ quên. Còn cô cũng đến trễ như tôi thì tại sao lại không bị trừ? Cô nhân viên trả lời: “Tôi cũng ngủ quên!” Nhan Như Y kể xong, nhìn phản ứng của anh ta.

Ngủ quên, ngủ quên đó!

Hoắc Doãn Văn chỉ cười!


Như Ý quan sát Doãn Văn, vẻ tìm tòi: “Thành thật mà nói, anh có trừ lương cô nhân viên ấy không?"

"Cô cảm thấy tôi sẽ đụng đến nhân viên nữ sao? Hoắc Doãn Văn không trả lời mà hỏi ngược lại cô.

Nhan Như Y quan sát Hoắc Dãn Văn từ trên xuống dưới, chỉ thấy một dáng vẻ uy nghiêm, đứng đắn, không tìm thấy một điểm nào là háo sắc cả. Rất khó tưởng tượng anh ta có hành vi quấy rối với nhân viên nữ trong phòng làm việc. Cô nghĩ sai về anh ta sao?

Nhan Như Y vô cùng nhanh miệng, tiếp tục tò mò: “Trong công ty anh có nhiều mỹ nữ có học thức như vậy, chắc chắn là họ cũng có tình ý với anh. Chỉ cần anh gật đầu một cái, các cô ấy xếp thành hàng dài ấy chứ?"

Trong công ty, đúng là có nhiều nhân viên nữ có tình ý với Hoắc Doãn Văn, cũng thường liếc mắt đưa tình với anh .

Hoắc Doãn Văn ‘rất nghiêm túc’ suy nghĩ một chút, lắc đầu."Không có, nhân viên nữ của công ty chúng tôi rất chú ý hình tượng, rất đoan trang. Họ cũng muốn gả cho tôi nên ở trước mặt tôi họ không muốn phá hỏng hình tượng của mình, nên tôi không bị làm phiền!”

"Ha ha —— thật tự đại ——" cô bị anh ta chọc cười rồi, nhưng anh ta lại tự đề cao mình, thật quyến rũ mà!

Có tiền, có quyền, lại khôi ngô tuấn tú, biết giữ mình trong sạch, anh ta không giống như những tổng giám đốc khác chỉ biết sa đọa. Rất tốt!

"Bạn gái của anh thật có phúc mới có được người yêu như anh." Cô cảm khái một câu!

"Ừ ——" Hoắc Doãn Văn cười nhạt, không muốn tiếp tục đề tài này.

Nồi lẩu cay rất phù hợp khẩu vị của bọn họ, món ăn kèm đầy bàn cũng bị bọn họ ăn sạch, không chừa lại một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui