Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

"Trong lòng cô còn có anh ta sao? Tôi nói vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia?" Hoắc Doãn Văn gửi đi một câu hỏi!

Nhan Như Y đọc xong dòng chữ ấy, tâm cũng đột nhiên đau xót, giống như bị mũi dao nhọn khoét sâu đau đớn. Trên mặt cô hiện ra một nụ cười bi thương không thể làm gì thay thế."Còn có hay không, ích lợi gì chứ? Hai chúng tôi nhất định không thể đi chung với nhau!"

Hoắc Doãn Văn thấy thái độ của cô, trong lòng anh chợt tràn ngập là oán, cũng là hận, càng thêm đau."Tại sao không được? Tại sao không thể ở chung một chỗ?" Chẳng lẽ anh ta đối với cô còn chưa đủ thật tâm sao? Chẳng lẽ cho dù sau khi anh ta làm tất cả, vẫn không thể cho cô đầy đủ lòng tin sao?

". . . . . ." Nhan Như Y bất lực gõ mạnh phím cách, gửi cho anh một dòng trả lời toàn là dấu chấm!

"Đây là ý gì? Việc anh ta đang làm, khiến cô tức giận đến không lời nào để nói sao?" Nóng lòng muốn có được câu trả lời thành thật từ cô, Hoắc Doãn Văn, hiện tại càng thêm tức giận. Cho nên cùng với câu hỏi, anh mang theo chút lửa giận!

Chỉ là, trong lòng Nhan Như Y, Uncle vẫn luôn là một người đàn ông dịu dàng, rất dung túng cô, đối với cô rất tốt, cho nên thời điểm nhìn dòng chữ, căn bản cảm thấy thúc thúc không vui vì chuyện của cô.

Cô rất nghiêm túc trả lời."Không có, anh ấy đối với tôi rất tốt!"

"Nếu đối với cô rất tốt? Tại sao, cô còn phải chia tay cùng anh ta? Chẳng lẽ cô thật không. . . . . . Thương anh ta sao?" Mấy chữ này Hoắc Doãn Văn gõ đặc biệt nặng nề. Vào lúc anh nhấn phím enter gửi đi, tâm tình của anh cũng cực kỳ khẩn trương!

Nhan Như Y đọc bốn chữ ‘ không thương anh ta ’, dùng sức lắc đầu."Không, không phải như thế. . . . . ." Cô tự nhủ, đồng thời cũng gửi trả lời."Tôi rất thương anh ấy ——"

"Nếu thương anh ta, tại sao muốn rời đi? Tại sao cô không phải chịu cố gắng vì tương lai hai người? Cô cũng đã biết, cô dễ dàng buông tha, rời đi, đối với người đàn ông mà cô thương yêu mà nói là đả kích khủng khiếp đến bực nào, cô có nghĩ tới hay không, anh ta sẽ đau lòng, sẽ rơi lệ, cũng sẽ mất đi lòng tin đối với tất cả mọi chuyện?"

Chỉ là bởi vì tất cả đều không sao, anh mới tiếp nhận cuộc hôn nhân này, đón một người phụ nữ mà mình không thương vào cuộc đời của mình!

Bởi vì, cô đã buông tha, khiến cho anh cảm thấy tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì!

Đọc được những lời như tâm sự này, Nhan Như Y cảm giác lòng của mình kể cả tim cũng bị người đối diện làm cho bàng hoàng, bởi vì cô chợt nghĩ tới bộ dạng cau mày, khổ sở lại lo âu của anh. Ngón tay trắng như tuyết ở trên bàn phím chợt run rẩy, thật lâu sau cô mới tìm được vị trí chữ cái, gõ mấy dòng."Nhưng, tình yêu của tôi có thể cho anh ấy được cái gì đây? Thời điểm anh ấy cần trợ giúp, tôi thật không có biện pháp nào, trừ khóc, trừ khóc, tôi cái gì cũng không thể làm!"


Cặp mắt của Nhan Như Y rất nhanh liền bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô đã không thể đọc được chữ viết trên màn hình, chỉ biết là không ngừng gõ chữ, bộc lộ lời cô muốn nói."Uncle, hai người yêu nhau không phải là nếu người kia gặp chuyện buồn phiền, người còn lại phải vươn tay ra trợ giúp, nâng đỡ lẫn nhau! Tận lực cố gắng trợ giúp người thương giải quyết vấn đề sao? Nhưng khi anh ấy gặp nạn, năng lực của tôi thật có hạn, nên tôi lúc nào cũng luống cuống muốn tháo gỡ, không vội cũng phải vội vã! Mà tiểu thư kia lại rất bất đồng, cô ấy có đầy đủ thực lực trợ giúp anh ấy. . . . . . Khi cô ấy đi tới trước mặt tôi, tôi mới biết mình nhỏ bé như vậy, cũng mới biết tình yêu của mình giá rẻ cỡ nào. . . . . ."

Hoắc Doãn Văn đọc mấy dòng này, nắm bắt được một tin tức quan trọng."Cô nói là người đàn bà kia đi tìm cô?"

"Đúng vậy, cô ấy nói. . . . . . Chỉ cần tôi rời khỏi anh, cô ấy có thể trợ giúp anh ấy vượt qua cửa ải khó khăn này! Uncle, tôi hiểu rõ lúc tình huống này xảy ra, đã không có người nào có thể trợ giúp anh ấy ——" Lòng của Nhan Như Y càng trở nên sầu não, khi đó người muốn đẩy anh ấy vào tình cảnh khốn cùng nhất, là người của Hoắc gia, thậm chí là Hoắc Doãn Vũ, cha của anh ấy. Người thân của mình cũng không thể trợ giúp anh ấy, làm sao có thể nói người khác?

"Sở tiểu thư cũng là người đối xử tốt với anh ấy, cô ấy yêu Hoắc Doãn Văn, so với tôi sợ là không ít hơn chút nào, hơn nữa có thể giúp được anh ấy, không thể không nói, Sở tiểu thư thích hợp với anh ấy hơn! Mà tôi, chỉ thích hợp xa xa nhìn anh ấy, biết anh ấy rất tốt, rất tốt, tôi liền rất vui vẻ rồi. . . . . ."

Gõ xong những lời này, lệ rơi đầy mặt Nhan Như Y!

Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này, cô chỉ có thể mượn báo chí mới có thể biết anh có tốt hay không? Ở trong TV nhìn anh một chút xíu, lòng của cô tựa như xé rách, đau đớn!

Cô cũng không thể làm bạn bên người anh rồi !

"Vậy còn cô? Cô vẫn thích anh ta như vậy, về sau cô có nghĩ tới làm thế nào hay không?" Tâm trạng của Hoắc Doãn Văn cuối cùng tốt hơn nhiều. Chỉ là, anh còn muốn biết cô an bài cuộc sống cô sau này thế nào——

**************************************************

Nhan Như Y lau sạch nước mắt trong đôi mắt, ép buộc mình nở nụ cười, cô tự động viên chính mình, cô phải nói với mình, con đường của tương lai đối với cô mà nói không phải khổ sở, mà là hạnh phúc, cô sẽ tạo dựng một tương lai tốt đẹp để đứa bé lớn lên một cách hạnh phúc! "Tôi nha, tôi nghĩ tôi cũng có thể được làm chút gì đó, tôi muốn mở một lớp dạy ngoại ngữ cho học sinh cấp 2 - 3. . . . . ."

Dù sao cô cũng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi tại S, đây cũng bảo chứng mà cô cố gắng đạt lấy, giúp cô khai sáng của mình một nghề nghiệp mới!

"Đây là sự nghiệp, còn cuộc sống riêng tư kìa? Kế tiếp muốn tìm người đàn ông như thế nào? Người kia, gọi Cao Hải đi, không phải vẫn thích cô sao, cô muốn bắt đầu lại cuộc sống với anh ta sao?"


"Sẽ không!" Nhan Như Y lập tức trả lời nói.

"Tại sao? Như vậy sẽ không tịch mịch sao?" bên kia máy vi tính, Hoắc Doãn Văn bật cười, hoàn hảo cô nói sẽ không!

"Sẽ không tịch mịch, bởi vì sẽ có một người khác theo tôi!" Nhan Như Y lại sờ sờ bụng của mình!

Vốn đang thật vui vẻ Hoắc Doãn Văn lập tức cảm thấy khẩn trương."Người nào? Người nào sẽ cùng với cô?"

Nhan Như Y lại cười, nét rạng ngời chói lọi chỉ thuộc về người sẽ làm mẹ hiện rõ trên mặt cô."Uncle, nói một bí mật, tôi mang thai, tương lai đứa bé sẽ theo tôi, tôi không phải một mình, có sinh mạng nhỏ cùng huyết thống với anh ấy kéo dài cuộc sống cùng với tôi, tựa như anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi!"

Cái gì?

Cô mang thai?

Hoắc Doãn Văn khiếp sợ, mang thai, cô thế nhưng mang thai? Mà cô thế nhưng chuẩn bị mang theo đứa bé của anh uất ức sống một mình?

Nhan Như Y liếc nhìn thời gian dưới góc máy vi tính, đã là 14g25phút rồi."Uncle, tôi đi ra ngoài một chuyến, hẹn gặp lại nhé!"

Lúc này, điện thoại của Nhan Như Y vang lên, khi cô thấy dãy số hiện lên trên màn hình, tim của cô lần nữa kịch liệt thắt lại.

Cô bối rối, nhận hay không nhận, mà thái độ người bên kia đặc biệt kiên quyết, điện thoại một mực réo vang.

Nhớ nhung mãnh liệt giống như cơn sóng biển, càng đập càng cao, cô cuối cùng vẫn lựa chọn nhận cuộc điện thoại. Chợt cô có một cảm giác, có lẽ đây là lần cuối cùng cô có cơ hội nghe được âm thanh của anh?


Cô không biết loại cảm giác này từ đâu tới, có lẽ cũng là bởi vì anh sắp phải kết hôn rồi? Sẽ trở thành chồng của người khác!

Nhấn ’yes’, cô đưa điện thoại lên tai, hoàn toàn không nghĩ tới cô nghe được là ——

"Nhan Như Y, cô thế nhưng muốn trộm đi đứa bé của tôi, cô thế nhưng không có ý định nói cho tôi biết, tôi sắp được làm cha!"

Lỗ tai Nhan Như Y lùng bùng, không tin được điều cô vừa nghe. Cô cầm lấy điện thoại, nhìn lại số điện thoại!

Là Hoắc Doãn Văn đó?

Nhưng anh ấy làm sao biết cô mang thai?

Không, anh ấy sẽ không biết!

Phản ứng đầu tiên của Nhan Như Y chính là anh căn bản sẽ không biết cô mang thai, nhất định là anh ấy nghe người khác nói hươu nói vượn, hoặc là muốn dằn mặt cô trước!

Cho nên, cô lập tức chối bỏ, nói."Không, tôi không có!"

Hoắc Doãn Văn thật muốn thông qua tín hiệu vô tuyến, một phát bắt được cô gái này, đánh mạnh vào mông cô."Nhưng tôi nghe nói là có!"

"Nhất định là người kia nói bậy bạ, lừa gạt anh!" Nhan Như Y vội vàng nói!

Lúc này, cô lại vẫn nghĩ tới lừa gạt anh, Hoắc Doãn Văn nhịn không được cảm giác chua chát đang dâng lên làm nghẹt cứng mũi anh."Nhưng, chuyện này đúng là tôi mới vừa nghe cô nói đấy!"

". . . . . ." Nhan Như Y ngây ngốc nhìn máy vi tính, trợn to hai mắt, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình."Anh là ——"

Hoắc Doãn Văn vào giờ khắc công bố đáp án."Rất vui mừng, không sai, tôi chính là ‘Uncle’!"

"Cái gì?" Nhan Như Y không dám tin.


"Như Y, em hãy nghe anh nói, anh là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là, anh yêu em, anh không thể để em và đứa bé rời bỏ anh như vậy. Như Y, chuyện công việc anh có cách để xử lý, em không nên tự mình gánh chịu. Nếu như mà Hoắc Doãn Văn không có năng lực giải quyết tất cả, vậy cho dù cuối cùng anh trở thành nghèo rớt mồng tơi, hoặc trở thành tù nhân, đó cũng là anh đáng phải chịu. Mà anh, cảm thấy tự anh còn có đủ năng lực xử lý tất cả. Như Y, em hãy nghe anh nói, anh sẽ không kết hôn cùng Sở Tinh Nhiễm. Em ở nhà chờ, anh sẽ đi đón em!"

"Doãn Văn ——" Nhan Như Y đã sớm lệ chảy đầy mặt!"Tốt, em chờ anh, em và con chờ anh. . . . . ."

Lúc này, đồng hồ thạch anh trên vách tường đã chỉ 14 điểm 28 phút. . . . . . .

Đang nói điện thoại, Nhan Như Y cảm thấy một hồi chấn động lay động, chân đèn trên đỉnh đầu cũng lay động không bình thường, sách từ trên giá sách tự nhiên rơi xuống, bốn phía vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt không bình thường.

Thân thể cô lắc lư đứng không vững, máy tính đặt vững vàng trên mặt bàn rớt mạnh xuống mặt đất.

Tín hiệu điện thoại cũng biến thành chập chờn, lời nói của Hoắc Doãn Văn đứt quãng. . . . . .

Nhan Như Y hoảng sợ nhìn bốn phía, vài phút sau lập tức hiểu."Động đất, động đất. . . . . ."

Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Doãn Văn nghe tín hiệu đứt quãng, lập tức cảm thấy có vấn đề."Như Y, Như Y, chỗ của em thế nào?"

"Doãn Văn, Doãn Văn ——"

Hai người bọn họ cũng nghe không rõ đối phương nói gì, tuy nhiên cùng hướng về phía điện thoại kêu to ——

Nhan Như Y khẩn trương muốn trốn, nhưng tất cả quá nhanh, căn bản không còn kịp nữa, cô cảm thấy thân thể mình giống như nghiêng về phía trước, tốc độ tương đối mau, cô chỉ cố nắm thật chặt bàn đọc sách, mới không bay ra khỏi cửa sổ!

Rất nhiều đồ đạc bắt đầu nện xuống xunh quanh cô, trước mắt của cô một mảnh mờ mờ, cái gì cũng nhìn không rõ. . . . . .

. . . . . .

Bên kia, Hoắc Doãn Văn, không ngừng lặp đi lặp lại gọi vào điện thoại của Nhan Như Y, nhưng vô luận anh gọi như thế nào đều không gọi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui