Nhan Như Y nghe anh nói như vậy, cũng yên tâm, nhưng không ngăn được
chút mất mác khổ sở trong lòng! Cô làm sao có thể phủ nhận, trong tiềm
thức của cô vẫn hi vọng Hoắc Doãn Văn có thể lấy cô về làm vợ!
Mỗi khi anh cam kết với cô, nhất định sẽ đi cùng cô hết cuộc đời, tâm
tình của cô rất kích động, đó là một loại vui sướng cùng ảo tưởng. Mà
mới vừa rồi anh đáp, thoáng chốc, tâm cô chùng xuống, như chìm sâu dưới
đáy, mất mác, thật rất không vui vẻ!
Chỉ là, nếu cô muốn đáp án, cô cũng chỉ có thể nhịn đau đớn trong lòng, đáp lại bằng một nụ cười."Vậy thì tốt!"
Sau, anh hỏi cô mấy điều khoản, đợi cô giải thích rõ ràng, rồi cô rời khỏi phòng làm việc của anh ——
Chủ nhật rất nhanh tới, như đã hứa, Hoắc Doãn Văn điều một chiếc xe đưa cô đến trạm xe lửa, đón em trai với em gái!
Hoắc Doãn Văn gọi điện thoại cho cô.
"Anh không thể tự mình cùng em đi đón hai em, rất xin lỗi!"
Nhan Như Y cảm thấy trong lòng ấm áp, anh luôn suy tính giùm cô mọi
chuyện."Anh đã làm vô cùng tốt, nếu như anh xuất hiện, em ngược lại
không tìm được cách gì để giới thiệu với hai em như thế nào về anh!"
"Ừ, nếu có chuyện gì cần, gọi cho anh, đừng quá tiết kiệm, bạc đãi hai đứa nhóc!"
"Cảm ơn, anh yên tâm, em sẽ không khách khí đâu!" Anh luôn sợ cô nói lời xin lỗi, cô liền hào phóng nói lời dựa dẫm! Đang lúc ấy, xe lửa từ
Thành Đô đã ‘ùng ùng’ vào trạm.
"Xe lửa tới, em đi đón người đây!" Nhan Như Y không che giấu hưng phấn."Em dừng lại đây. Tạm biệt anh——"
Ở chỗ khác, gấp điện thoại lại, khóe miệng Hoắc Doãn Văn không khỏi nâng lên, bởi vì anh cũng cảm nhận được cô đang vui vẻ, nhìn thấy em trai em gái của mình, cô nhất định rất vui mừng!
Nhan Như Y đã nhìn thấy toa tàu của hai em. Hai em của co xuyên qua kính của cửa sổ tàu, nhìn thấy cô, cũng nhảy chồm lên, kêu vang. ‘Chị ơi!’
Nhan Như Y đứng trong sân ga, chờ hai em kéo hành lý xuống tàu!"
"Chị ơi. . . . . ." Nhan Như Phỉ nhanh chân nhảy xuống trước, níu tay
chị, hét ầm. "Chị hai, cuối cùng người ta cũng nhìn thấy chị!"
"Tóc em dài rồi này? Lại còn uốn xoăn nữa hả ?" Nhan Như Y sờ sờ đầu em gái.
Trong bộ trang phục quần jean, áo thun, Nhan Như Phỉ khá giống Như Y,
chỉ là cao hơn chị một chút. Cô vuốt tóc mình, rồi mở to hai mắt, nét
mặt rất ý thức được mình đẹp."Chị, nhưng rất xinh đẹp mà?"
Em gái tự tin như vậy, lại ưa thích kiểu tóc của mình như vậy, làm sao
cô có thể nói không tốt? Dĩ nhiên chỉ có gật đầu." Không tệ, thật đẹp
mắt, năm nay cũng đang lưu hành kiểu tóc này."
"Dạ, rất nhiều đứa bạn em cũng uốn tóc kiểu này, em rất thích tóc quăn!" Như Phỉ vừa nói, lại vuốt nhẹ mái tóc của mình.
Khi Tiểu Phỉ đứng trên sân ga làm duyên làm dáng, Nhan Như Quân mệt mỏi, cùng Trợ lý Triệu khuân mấy va li hành lý xuống tàu.
Vừa mới xuống ga, cậu nhóc liền cật lực nâng cánh tay đau đớn lên, chua xót."Chị ——"
"Tiểu Quân!"
Nhan Như Quân tựa vào vai chị, ‘ khóc lóc nức nở ’."Chị, thật vui mừng,
rốt cuộc cũng tới rồi, đi tiếp nữa, em nhất định sẽ bị mệt chết!"
"Ha ha ——" Nhan Như Y bật cười, vỗ nhẹ lưng em trai, nói."Có chút này đã không chịu nổi à? Về sau, vào đại học phải đi xe lửa, mỗi học kỳ hai
lần? Em phải tập dần thôi!"
"Nhưng cũng không chịu nổi Tiểu Phỉ khi dễ em? Sai em đủ thứ chuyện!
Chuyện gì cũng bắt em làm, trừ việc đi vệ sinh không thể đi dùm, cái gì
cũng em… Đến ăn mì gói cũng phải em đi lấy nước sôi! Điều này thôi đi,
buổi tối lúc ngủ, Tiểu Phỉ còn ép em, làm bả vai em đau muốn chết!"
Xem ra, suốt dọc đường Nhan Như Phỉ đã hành hạ anh trai song sinh của mình không ít!
"Anh là con trai nha, ra chút sức liền oán trách. Đừng quên, là ba nói,
anh phải chăm sóc em dọc đường đi!" Tiểu Phỉ ỷ vào mình nhỏ nhất vừa là
con gái, cho nên đã không cách nào bỏ được thói quen vô thiên vô pháp
đó!
"Tốt lắm tốt lắm hai em có ân oán gì, một hồi lại nói tiếp, chúng ta
phải đi thôi!" Nhan Như Ý nín cười, cắt đứt tranh cãi của cặp song sinh. Hai em ấy, đời trước nhất định là kết thù, cho nên đời này luôn luôn
tranh giành thắng thua, cãi nhau không ngưng nghỉ, cùng nhau đầu thai,
hơn nữa cùng một bụng chui ra, sau đó cả một đời này tiếp tục bám dính
nhau ——
"Cám ơn Anh Triệu đã tới đón ga đón em!"
"Cám ơn Anh Triệu!"
Tiểu Quân cùng Tiểu Phỉ hai người ưu điểm lớn nhất chính là miệng đặc
biệt ngọt! Nhan Như Y đã giới thiệu với hai em anh Triệu là nhân viên
cốt cán lâu năm của công ty, tốt bụng đưa xe đến đón hai em, hai đứa nhỏ tự động tự giác mở miệng cảm ơn người ta ngọt như mía lùi.
Anh Triệu liền vội vàng lắc đầu, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ ngồi phía sau nói."Hai em kêu anh nghe không ổn, cứ gọi chú là được rồi. Hai cháu với nhóc con ở nhà, không sai biệt tuổi tác!"
"Ha ha ——"
"Ha ha ——"
Cặp sinh đôi cùng nhau nở nụ cười!
"Chị, sếp chị đúng là tốt nhỉ, còn giúp điều xe của công ty đến đón tụi em!" Tiểu Quân nhìn một chút, xe này là xe tốt !
Dưới ánh mắt quan sát của em trai, Nhan Như Y chợt cảm thấy căng thẳng.
Chiếc xe này vốn là xe hiệu Audi, Tiểu Quân sẽ không nghĩ tới cái gì
chứ?
Tiểu Phỉ cũng nhìn ra."Chị, xe này sang trọng quá nha!"
"Chị, là Audi nha, sếp chị thật hào phóng!"
Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân giọng nói rất nhỏ, thì thầm bên tai Như Y. Nhan
Như Y trên mặt lộ ra một chút ngượng nghịu, không biết nên giải thích
như thế nào!
Chỉ là, hoàn hảo ngồi bên này, anh Triệu, là người đặc biệt khôn khéo,
sẽ làm chuyện người khác không nghĩ ra."Trong công ty, trợ lý Nhan biểu
hiện cực kỳ tốt, sếp chưa từng gặp qua phiên dịch đắc lực như vậy, cho
nên đối với nhân viên ưu tú trong công ty, sếp luôn chờ cơ hội để khen
ngợi, khích lệ! Mặt khác, sếp tôi đặc biệt thích trẻ con học giỏi, nghe
nói hai em trai và gái của trợ lý Nhan, cũng thi vào trường đại học danh tiếng, lập tức yêu cầu tôi giúp trợ lý Nhan, đón hai cháu! Hằng Viễn
tập đoàn dĩ nhiên chỉ có xe tốt ——"
Triệu phụ tá nói xong, Nhan Như Y cũng rất tin phục, chứ đừng nói hai
cậu bé cô bé mới vừa tốt nghiệp cấp ba. Hắc, hắc . . . . . . Nhan Như Y
liếc nhìn hai em một cái, hai đứa nhỏ rất thích nghe người khác nói bọn
họ học giỏi, thông minh, Trợ lý Triệu nói lại dễ nghe.
Quả nhiên, hai người bọn họ đặc biệt vui vẻ, vẻ mặt nghi ngờ cũng không có!
Bởi vì, nói trước tới B thị sớm, nên trường học còn chưa có thông báo
ngày nhập học, nên Nhan Như Y cùng hai em đem hành lý đến khu vực lân
cận, tìm nhà trọ gần trường!
Vốn là muốn anh Triệu đi về, nhưng trợ lý Triệu vẫn kiên quyết muốn dẫn
bọn họ đi ăn cơm, dĩ nhiên, đây đều là do Hoắc Doãn Văn ra lệnh!
"Hay là hôm nay làm phiền anh đến đây thôi, hai đứa nhỏ cũng mệt mỏi
rồi!" Nhan Như Y từ chối. Trong lòng, cô đặc biệt có linh cảm, một bữa
ăn này Hoắc Doãn Văn nhất định sẽ làm rất đình đám, đến lúc đó, cô thật
sự sợ mình không có cách nào giải thích rõ ràng cho hai em!
Nhưng dù mệt mỏi, hai đứa bé ngồi lâu trên xe lửa như vậy, ăn tối rồi đi ngủ vẫn tốt hơn!" Trợ lý Triệu vẫn khuyên!
Đang lúc ấy, Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân tắm xong, thay đổi quần áo, đi xuống!
Triệu phụ tá trực tiếp lôi kéo hai người bọn họ đi ra ngoài, cản cũng không ngăn được!
"Anh Triệu, thật không cần ——" Nhan Như Y vừa ngăn cản, vừa không có biện pháp đi theo ra ngoài, lên xe!
Không ngờ, Anh Triệu lái xe đến khách sạn Đế Hào!
Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy khách sạn sang trọng, cũng nhao nhao đòi thử,
trong ánh mắt tràn đầy vẻ hứng thú. Mặc kệ nói thế nào, mặc dù nhà bọn
họ cuộc sống rất nghèo khó, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp vẫn phải có, những
đứa trẻ lớn lên trong nhà vô luận là gặp trường hợp nghiêm trọng cỡ nào, vẻ mặt cùng động tác cũng sẽ rất thong dong thỏa đáng, sẽ không để cho
người khác cười cợt mình.
Về điểm này, Như Y rất yên tâm!
Đi vào phòng ăn riêng, Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân chờ lúc trợ lý Triệu vào phòng vệ sinh, tiến tới bên tai Như Y hỏi nhỏ.
"Chị, khách sạn lớn như vậy, chi phí hẳn rất mắc? Nhất là ở B thị, càng cần rất nhiều tiền!" Tiểu Quân hỏi!
"Đúng nha, chị!" Tiểu Phỉ ánh mắt chuyển một cái, lập tức hỏi."Cái này,
trợ lý Triệu không phải đối với chị có ý tứ khác chứ? Bằng không tại sao có thể nhiệt tình như vậy? Giống như là muốn theo đuổi chị đó!"
Nhan Như Y vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười. Cô lúng túng đỏ mặt, quát
lớn Tiểu Phỉ."Em nghĩ cái gì đấy? Không phải vậy. Trợ lý Triệu đặc biệt
chính trực, hơn nữa rất yêu vợ, em đừng loạn tưởng vớ vẩn?"
"Nhưng em cảm thấy được chú ấy chính là đang đeo đuổi chị?"
"Không thể nào, không nên nói lung tung, người ta đi vào nghe được
ngượng chết!" Nhan Như Y dùng sức, sau đó trả lời Tiểu Quân."Gian phòng
này của khách sạn dành riêng cho công ty chị, cho nên nhân viên cao cấp
của công ty đến, có chính sách đặc biệt!"
"A ——" Tiểu Phỉ xin lỗi ngậm miệng lại!
Tiểu Quân như hiểu ra, gật đầu!
Nhan Như Y nhìn dáng vẻ tin tưởng của hai em, cuối cùng thở phào nhẹ
nhõm. Nhưng không nghĩ tới, khảo nghiệm của cô vẫn còn ở phía sau?
Đang lúc ấy, nhân viên phục vụ đi vào, Triệu phụ tá cũng đi vào, hơn nữa phía sau anh, còn đi theo. . . . . . Hoắc Doãn Văn. . . . . .
Nhan Như Y hoàn toàn trợn tròn mắt. . . . . . Vẻ mặt đần độn . . . . . .
************************************************
Anh. . . . . . Anh tới nơi này làm gì à?
Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân thời điểm thấy Hoắc Doãn Văn, cũng lập tức quy
củ trở lại, bản thân Hoắc Doãn Văn luôn có loại sức quyến rũ này, có thể khiến cho người sợ lại kính trọng!
Nhan Như Y mặc dù đang đần độn, nhưng cũng không thể không tiến lên."Hoắc tổng, ngài tại sao cũng tới?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...