Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Nếu quả thật có thể từ từ thờ ơ, quên đi, thì sao đó lại không phải là một loại giải thoát với cô?

“Được rồi!” Cô tiếp nhận đề nghị này. Nếu không cô sẽ phải ôm những ký ức liên quan đến anh đến hết đời!

Anh điều chỉnh tư thế ngồi cho tốt, khởi động xe lần nữa. “Đi ăn cơm đi, tôi cũng đói bụng rồi!”

“Vậy anh đưa tôi đến trạm xe buýt là được, tự tôi ngồi xe về nhà!”

Nghe thấy lời của cô, … trong mắt anh là nỗi thất vọng khó nén.

“Chúng ta nói rồi đấy, phải trở về như cũ, anh còn nhớ không?” Cô nhắc nhở anh.

“Được.” Anh không nhìn cô mà nhìn ra ngoài cửa xe.

Vì để không khí không quá gượng gạo, Nhan Như Y chủ động nhắc đến bạn gái anh. Đề tài này rất an toàn, cũng có thể tạm thời nhắc nhở hai người nên giữ vững quan hệ. “Sau khi tan làm, sao anh không ở cùng với vợ sắp cưới của mình?”

“Cô ấy muốn một người thầy giáo, không cần tôi đi cùng, tôi nói trợ lý Triệu đưa cô ấy đi rồi!”

“Ồ!” Nhan Như Y đáp, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái, anh thân là chồng săp cưới, đi thăm thầy giáo với vợ sắp cưới, đó cũng là việc nên làm chứ?

Anh cảm thấy được sự nghi ngờ của cô, giải thích. “Cô ấy thích tự mình làm một số chuyện, không thích có người khác đi cùng!”

“Hả?” Nhan Như Y hơi kinh ngạc, con gái bình thường còn thích có người đi cùng. “Vậy bình thường đi dạo phố, cô ấy cũng chỉ đi một mình sao?”

“Cô ấy thích đi dạo phố cùng bạn gái, tôi còn chưa bao giờ đi dạo phố cùng cô ấy!”

Một cô gái như cô ấy, có một người bạn trai ưu tú như vậy, nhất định phải kéo đi dạo khắp nơi chứ? “Cô ấy đúng là cô gái kỳ quái!”

“Đúng vậy, cô ấy thích mạo hiểm, mười sáu tuổi đã đi theo đoàn khảo cổ đi khắp nơi, năm ngoái lại dùng bảy tháng để nghiên cứu lúa mạch, ở trong đồng ruộng mấy tháng, năm nay lại đi nghiên cứu hiện tượng thiên văn, vì nghe nói, người Maya tiên đoán, tương lại ngày 21 tháng 12 năm 2012 là tận thế của trái đất, cô ấy muốn biết trái đất có thật sự bị hủy diệt hay không!” Hoắc Doãn Văn vừa nói, vừa cười lắc đầu.

Một động tác đơn gian như vậy đã có thể nhìn ra anh rất thích người vợ sắp cưới này!

“Khi nói đến cô ấy, anh cười rất vui, tôi nghĩ anh rất thích cô ấy!” Nhan Như Y cảm thán, lời nói vừa phát ra, cô mới ý thức được mình đang nói gì!


Cô lúng túng hít sâu, nhìn ra bên ngoài qua chiếc kình chắn giò.

“Đúng vậy, cô ấy là một cô gái ưu tú, khiến người ta yêu thích. Nhưng chỉ là thích không có nghĩa là yêu!” Anh chỉ coi cô ấy như một người bạn, không hơn không kém.

Cô cổ vũ anh. “Thích cũng có thể chuyển thành yêu, chỉ cần có thời gian và cơ hội! Cho nên, anh nên bỏ một chút tình cảm vào cuộc hôn nhân này, tôi tin nhất định anh sẽ yêu người vợ sắp cưới của mình!”

Cô gái hoàn mĩ như vậy cũng có thể khiến thượng đế phải ghen tỵ, là đàn ông sẽ rất thích. Cô tin, sớm muộn gì cũng có ngày Hoắc Doãn Văn yêu cô gái đó! Nói như vậy, anh có sự nghiệp, có tình yêu, đôi bên toàn vẹn, anh nê hạnh phúc mới phải!

Cô muốn anh hạnh phúc!

“Có lẽ…!” Anh tùy ý đáp, nhưng anh biết anh không thể yêu Sở Tinh Nhiễm, nếu có thể yêu, anh cũng sẽ không bị Nhan Như Y hấp dẫn!

*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người***

Xe anh nhanh chóng lái vào nội thành, ánh mắt Nhan Như Y đều đặt lên cảnh vật ngoài cửa sổ xe. “Tổng giám đốc Hoắc, anh để tôi ở tram dừng chân này là được rồi!”

“Từ đây đến nhà em còn rất xa, tôi đưa em đến gần thêm một chút!” Mặc kệ thế nào, anh cũng không có cách ném cô ở đây rồi quay đầu bỏ đi!

“Không cần, thật sự không cần!” Một trạm rồi lại một trạm, nếu cô còn thỏa hiệp nữa, không phải để anh đưa mình về nhà rồi sao?

“Ông chủ đưa nhân viên của mình về nhà, bình thường mà!” Anh nói.

“Nhưng chúng ta không đi làm việc!” Cô cường điệu, sắc mặt hơi khó coi. “Nếu như anh thật sư tôn trọng tôi, bây giờ để tôi xuống xe!”

Kiên trì trên mặt Hoắc Doãn Văn lui đi, thỏa hiệp. “Được, đến con đường phía trước anh sẽ để em xuống, ở đây không thể dừng xe!”

“Vâng.” Cô nhỏ giọng đáp.

Sau đó, trong xe cực kỳ yên tĩnh, lẳng lặng chờ đến lúc chia tay. Hoắc Doãn Văn cố ý đi chậm lại, nhưng con đường luôn có điểm cuối, nên lúc chia tay vẫn cần phải chia tay!

“Tổng giám đốc Hoắc, mai gặp!” Nhan Như Y dùng thân phận của trợ lý, tạm biệt anh, sau đó nhanh chóng xuống xe, đứng chờ ở trạm xe buýt!


Hoắc Doãn Văn cũng không sợ cảnh sát giao thông dán giấy phạt, lập tức dừng lại, ngồi yên ở vị trí tài xế, lẳng lặng nhìn cô.

Nhìn cô chờ xe buýt, thấy cô lên xe buýt số năm, nhìn cô đứng trong xe buýt, lại nhìn chiếc xe dần đi xa!

Từ đầu đến cuối, cô cũng không quay lại nhìn anh một cái!

Anh cẫn không lái xe đi, mà lại châm một điếu thuốc, yên lặng hút, cho đến hết điếu thuốc đó, anh mới khởi động xe rời đi!



Nhan Như Y đứng trên xe buýt, miệng đóng chặt lại, nhìn thẳng về phía trước, sóng nước nổi lên trong đôi mắt.

Một tay cô lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống, tại sao khi đối mặt với anh, cô lại trở nên mềm yếu như thế, mềm yếu như vậy không giống cô. Nếu như còn sót lại chút lý trí, cô nghi ngờ chính mình đã sớm trầm luân, ở bên cạnh anh…

Đến khi cô về đến nhà, không ngờ lại nhìn thấy Kha Văn đang khóc không ngừng!

Nhan Như Y ném ví da lên khay trà, vội vàng thay dép, chạy đến người đang ngồi khóc trước phòng ngủ. “Sao lại khóc, có phải bạn trai cậu bắt nạt cậu không?”

“Hu hu, anh ấy nói nếu mình không ở cùng anh ấy, anh ấy sẽ chia tay! Hôm nay là tròn ba năm chúng mình hẹn hò, anh ấy lại nói những lời đó với mình!” Kha Văn uống hơi nhiều, nên cũng không che dấu tâm tình, khóc vô cùng đau lòng!

Nhan Như Y biết bạn trai Kha Văn nói chuyện rất cay độc, nhất định không phải nói ngắn gọn như vậy, mà là lời nói là vô cùng khó nghe, nếu không cô ấy nhất định không khóc đến mức này!

Dĩ nhiên, trường hợp như vậy cũng thường xảy ra, cho nên cô thấy cũng không thể trách gì!

Thân là bạn tốt, cô không thể nói những lời hời hợt, cho dù bị cô ấy hận cô. “Kha Văn, mình đã sớm nói với cậu rồi, cậu nên sớm chia tay với người đàn ông này đi. Động một chút là đòi tiền cậu, sau đó lại không biết quý trọng cậu, vì sao cậu đối tốt với anh ta vậy chứ?”

“Hu hu…” Kha Văn lau nước mắt, nức nở. “Mình cũng biết anh ấy đối xử với mình không tốt lắm, nhưng mình vẫn không quên được, năm ấy, khi chân mình bị lệch, không thể đi được, anh ấy cõng mình đi học, qua rất nhiều ngày! Nếu không phải nhờ có anh ấy, học kỳ đó, nhất định mình sẽ nợ rất nhiều môn, sẽ không thuận lợi tốt nghiệp như vậy!”

“Cái này thì có gì mà không bỏ được sao? Mỗi một đoạn tình cảm đều rất đẹp và cảm động nhưng đến cuối cũng không hẳn đẹp và cảm động, nhìn lại không phải có rất nhiều người chia tay hay là ly hôn, cho nên cậu không cần phải lưu luyến!”dღđ。l。qღđ


Kha Văn nức nở.” Vậy để mình suy nghĩ một chút!”

Nhìn cô, Nhan Như Y không nói gì nữa, đối với việc bạn tốt không quả quyết, cô cũng có thể hiểu.

Nhìn chuyện của người khác, cái đầu luôn tỉnh táo của cô, nhưng đến chuyện của mình thì lại bối rối, cầm không được mà bỏ cũng không cong!

Với Hoắc Doãn Văn, cô sao cỏ thể biểu hiện bình tĩnh, tự nhiên, quả quyết?

Cô không khóc như vậy, trong lòng sẽ khó chịu, trong đầu toàn là anh?

Sáng hôm sau, cô vừa vào công ty làm việc, trợ lý Triệu đã gọi cho cô, nói cô mười phút sau xuống dưới, cũng không giao phó việc gì!

Cô xuống dưới thì thấy Sở Tinh Nhiễm đang mặc một bộ đồ thể thao đứng ở đại sảnh chờ, cô đội một chiếc mũ che nắng, áo có cổ và một cặp kính mát, sau lưng mang một túi du lịch, ăn mặc rất thoải máu, chắc cô ấy chuẩn bị đi du lịch.

Ngay lúc cô muốn chào hỏi cô thì Sở Tinh Nhiễm đi về phía cô, nhiệt tình vẫy tay, nói bằng giọng Đài Loan. “GOOD MORNING, trợ lý Nhan!”

“Chào buổi sáng, Sở tiểu thư, cô chuẩn bị đi du lịch với tổng giám đốc Hoắc sao?” Cô nhíu mày hỏi, sau đó lại liếc mắt xung quanh đại sảnh tìm trợ lý Triệu.

Cũng là vì có tật giật mình, khi cô đối mặt với Sở tiểu thư, tim đập không ngừng, không dám nhìn thẳng vào người ta. Cho nên, cô không ngừng âm thầm cầu nguyện, trợ lý Triệu nhanh chóng xuất hiện!dღđ。l。qღđ

“Ha ha…” Sở Tinh Nhiễm nở nụ cười dễ thương, sau đó nói với Nhan Như Y. “Trợ lý Nha, tôi sắp đi du lịch, nhưng không đi cùng Harrison…, anh ấy rất bận, tôi không thể quấy rầy anh ấy, quấn lấy anh ấy, buộc anh ấy chơi với tôi!”

Một câu nói bình thường nhưng lại tràn ngập sự quan tâm chăm sóc bạn trai! Cô nói Harrison rất bận,cô không thể quấy nhiễu công việc của anh, không thể quấn lấy anh, buộc anh chơi với mình.

Sợ rằng đây không phải câu nói mà một cô gái bình thường có thể nói, hay có thể làm!

Nếu như Hoắc Doãn Văn là bạn trai cô, cô tin mình nhất đình sẽ lôi anh đi chơi cùng mình!

Dù sao, đây cũng là một thành phố xa lạ với Sở Tinh Nhiễm!

“Vậy còn cô? Hẹn gặp bạn sao?” Cô cũng không thể đi chơi một mình chứ?

Sở Tinh Nhiễm cười cười, sau đó nói. “Tôi vốn chuẩn bị đi chơi, hơn nữa còn nhờ trợ lý Triệu chuẩn bị một tấm bản đồ cho tôi. Nhưng rất tệ là tấm bản đò này dùng tiếng Trung, hơn nữa còn là chữ giản thể, có rất nhiều chữ tôi không biết!

Nhan Như Y hạ mắt xuống. “Nếu không để tôi giúp cô tìm một tấm bản đồ tiếng Anh!”

“Không cần, không cần!” Sở Tinh Nhiễm vội khoát tay. “Ngoài ra, tôi còn muốn biết một số phong tục văn hóa ở đây, tôi cảm thấy có một người phiên dịch kiến thúc uyên bắc đi cùng tôi sẽ tốt hơn!”


Cô nói tới đây, Nhan Như Y lập tức hiểu ra, khẽ nhếch miệng, thì ra trợ lý Triệu gọi cô xuống đây là để đi cùng vợ tương lai của tổng giám đốc!

“Nhan tiểu thư, thật ngại quá, tôi muốn mời cô đi dạo cùng tôi!” Sở Tinh Nhiễm khách khí nói.

“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Hoắc, đương nhiên sẽ nghe theo tất cả sắp xếp của anh ấy. Hơn nữa, đi chơi tốt hơn làm việc nhiều, tôi tất nhiên đồng ý!” Nhan Như Y giả bộ vui vẻ nói, rất sợ đối phương nhìn ra cô và Hoắc Doãn Văn có gì đó, căn bản chỉ là có tật giật mình. “Vậy Sở tiểu thư muốn đi đâu? Nói cho trợ lý Triệu, để anh ấy đưa chúng ta đi!”

“A, không không không, tôi nghi chúng ta nên đi tàu điện ngầm hay xe buýt đi, như vậy rất thú vị, cũng có thể quen với thành phố này. Tôi rất muốn biết cuộc sống lúc còn bé của Harrison ở nơi đây như thế nào!” Sở Tinh Nhiễm vội khoát tay, sau đó nói bằng tiếng Trung không chuẩn, thỉnh thoảng còn thêm vài từ tiếng Anh!

Nhìn vị Thiên kim Đại tiểu thư này, Nhan Như Y càng cảm thấy người có tiền thật kỳ quái. Bọn họ có những chiếc xe mà người người hâm mộ, không cần phải chen chúc trên xe buýt, nhưng những người như vậy lại thích chen lên xe buýt!

Họ vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi cửa chính của tòa nhà, Sở Tinh Nhiễm lập tức đi về phía trạm xe buýt, sau đó lại nhìn Nhan Như Y đang mặc bộ đồ công sở. “Đầu tiên chúng ta đến cửa hàng đổ thể thao đi, cô nên đổi sang mặc đồ thể thao, như vậy lúc chơi sẽ thỏi mái hơn một chút!”

“A, không cần đâu, tôi cũng quen đi giày cao gót rồi!” Nhan Như Y vội vàng khoát tay, cô là một trợ lý, sao có thể lãng phí thời gian của cô chủ!

“Không được, không được, là tôi muốn cô đi cùng tôi, nếu như khiến cô mệt chết tôi sẽ không yên tâm, hơn nữa khiến phiên dịch viên của Harrison mệt chết, nhất định anh ấy sẽ tức giận! Trợ lý Nhan, đi thôi, cô rất quen thuộc nơi này, đi mua đồ thể thao trước, ha ha, đến lúc đó sẽ bắt anh ấy trả tiền!” Sở Tinh Nhiễm như đối xử với bạn tốt, chủ động khoác tay Nhan Như Y, đi lên phía trước!

Hành động này khiến cô có chút áp lực, cô và cô ấy cũng không có quen thuộc đến mức này.

“Vậy cảm ơn, Sở tiểu thư!”

Nếu cô muốn đổi bộ quần áo này, không bằng nhận cho xong, nếu không, thật sự sẽ rất mệt mỏi!

*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người***

Nhan Như Y tìm một của hàng thể thao gần công ty nhất, sau đó mua một bồ đồ ngắn, thêm một đôi giày thể thao và một chiếc mũ che nắng. Sở Tinh Nhiễm rất quan tâm chọn cho cô một chiếc balo du lịch, đặt quần áo của cô vào, đeo lên rất thoải mái!

Sau đó, hai người ra khỏi cửa hàng, họ giống như hai nữ sinh đạo học, đứng ở trạm xe buýt!

“Sở tiểu thư, cô muốn đi đâu? Nhưng danh thắng lịch sử?” Nhan Như Y dò hỏi.

“Hừm, không, khi còn bé tôi cũng đã đến thành phố B, nhưng danh thắng nổi tiếng tôi đã tới rồi. Tôi rất muốn biết văn hóa Phật giáo ở đây một chút, cô có biết nơi nào có chùa không? Hôm nay là ngày 15 âm lịch, nên đến đó thắp hương, cầu phúc!”

Về điểm này, Nhan Như Y cũng có thể hiểu được, người có tiền đều rất tin vào Phật. “Vậy chúng ta đi chùa Đại Bi nhé, rất nhiều người đến đó thắp hương.”

“Được, tôi cũng đang muốn tới đó!” Sở Tinh Nhiễm vui vẻ gật đầu nói, sau đó chỉ vào xe buýt lướt qua không ngừng hỏi. “Chúng ta phải lên chiếc xe nào?”

“Hả, không, chúng ta phải đi tàu điện ngầm…” Nhan Như Y dẫn cô đi về phía trạm tàu điện ngầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui