Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?


Tô Vận ngồi trước màn hình máy tính đã gõ rất nhiều từ khóa liên quan đến cầu hôn nhưng đều không có cái nào khiến hắn hài lòng, chỉ còn có thể hỏi những người xung quanh thôi.

Đầu tiên không ai khác chính là Hàn Tiềm.

Nghe hắn gọi vào, Hàn Tiềm cứ tưởng có chuyện gì liên quan đến công việc nhưng cậu ta hết sức bất ngờ khi nghe Tô Vận hỏi.

- Cậu có biết phải cầu hôn như thế nào mà vừa lãng mạn lại không quá sến, cầu kỳ nhưng vẫn đơn giản, đặc biệt là phù hợp với tôi nữa.

Hàn Tiềm phải mất mấy giây mới định hình lại được câu hỏi của hắn, cậu ta dùng ánh mắt có chút xảo quyệt nhìn ông chủ của mình.
- Tô tiên sinh, cuối cùng anh cũng chịu cầu hôn thiếu phu nhân rồi sao?
Vẻ mặt Tô Vận hiện rõ ba chữ “cậu muốn chết?”, Hàn Tiềm nhìn qua đã hiểu nên không dám liều mạng trêu hắn nữa, nghiêm túc đưa ra mấy gợi ý:
- Lãng mạn nhưng không quá sến? Cầu kỳ nhưng vẫn đơn giản? Vậy thì chuẩn bị một du thuyền, một bữa tiệc dưới nến là tuyệt nhất đấy!
Tô Vận vừa nghe xong đã phản bác ngay.

- Ấu trĩ quá!
Hàn Tiềm đờ người ra một lúc mới ổn định lại tâm trạng, tiếp tục đưa ra ý tưởng khác.

- Vậy cầu hôn kiểu ngạo mạn thì sao? Nhân lúc thiếu phu nhân ngủ anh chỉ cần đeo nhẫn vào cho cô ấy là xong rồi.

Tô Vận lắc đầu không cần suy nghĩ.

- Nếu cô ấy giận mà ném cả nhẫn cả tôi thì…tôi không dám tưởng tượng.

Hàn Tiềm vẫn còn rất kiên nhẫn đưa ra thêm một ý tưởng, nhưng lại cười rất mờ ám.

- Thế thì cầu hôn trong lúc đang “vận động” thì sao? Những lúc như vậy phụ nữ sẽ rất dễ đồng ý với tất cả các đề nghị đấy.

Nếu cậu ta không phải trợ lý trung thành của mình thì Tô Vận đã ném cả chiếc cup trên bàn vào mặt cậu ta rồi, hắn buộc miệng mắng một câu.

- Cậu nghĩ tôi là tên đểu cáng như vậy à?
Hàn Tiềm đã đưa ra rất nhiều gợi ý nhưng đều không vừa ý của Tô Vận, cậu ta cũng dần mất hết kiên nhẫn, còn Tô Vận thì cũng đang đau đầu.

……………………………
Vừa ra khỏi công ty thì Trình Tố Vi đã thấy Tô Vận đang đứng dựa vào xe đợi mình, hắn nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay liên tục, còn cười rất rạng rỡ nữa.

Trình Tố Vi mừng rỡ chạy đến, cứ như vậy mà sà vào lồng ngực hắn, vòng tay ôm ngang eo hắn.

Cô như con mèo nhỏ dụi dụi mặt vào ngực hắn tìm cảm giác an toàn.

- Sao hôm nay lại đến đón em vậy? Chúng ta đi đâu sao?
Cảm giác bình yên nhất có lẽ chính là cảm giác này, sau một ngày làm việc mệt mỏi thì được ôm người phụ nữ của mình không cần nghĩ ngợi gì nữa.

Tô Vận vừa xoa đầu cô gái nhỏ trong ngực vừa đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc mềm mượt của cô.

- Đúng là vợ anh vẫn luôn hiểu anh nhất!
Trình Tố Vi đỏ mặt đẩy hắn ra, vờ giận dữ nói.

- Ai là vợ anh chứ?
Đối với những biểu hiện này của cô, Tô Vận cũng đã sớm quen rồi nên chỉ cười cười nhìn cô rồi kéo cô nhét vào trong xe, nói một câu báo hiệu nhưng Trình Tố Vi lại không để ý đến.

- Lát nữa để xem em còn nói được như vậy không?
Xe của hắn rất nhanh đã lăn bánh và rời khỏi B&C.
Trên đường đi Trình Tố Vi vẫn không biết Tô Vận đang đưa mình đi đâu.

Cô có một điều muốn nói với hắn nhưng vẫn đang phân vân có nên nói hay không và phải nói như thế nào, nên bản thân mới không mấy thoải mái.

Hai người ngồi trên xe chỉ nắm tay nhau và thỉnh thoảng mỉm cười cho đến khi Tô Vận dừng xe lại trước một cửa hàng bán đồ lưu niệm.

Trình Tố Vi không hiểu gì mà nhìn hắn.

- Sao chúng ta lại đến đây?
Tô Vận không trả lời ngay, đi xuống mở cửa cho cô, không quên vòng tay ôm eo của cô bước vào trong cửa hàng.

Khi bước vào trong hắn mới nói với cô.


- Đây chính là nơi mà anh mua sợi dây chuyền đó.

Trình Tố Vi nghe hắn nói thì thuận tay cầm sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá trên cổ mình lên xem, ý của hắn là sợi dây chuyền này sao? Cô nhìn hắn và hắn gật nhẹ đầu.

Cảm giác cũng đã quen thuộc hơn khi cô biết được điều này, nhưng cô vẫn thắc mắc tại sao Tô Vận lại đưa mình đến đây.
- Nhưng tại sao chúng ta lại đến đây?
Tô Vận ôm eo cô đến một cái bàn bên cạnh quầy, bình thản nói.

- Vì anh muốn tặng em thêm một món quà.

Ở đây hình như đang có một thử thách, trong vòng mười lăm giây giải được một khối rubik sẽ nhận được một món quà bất ngờ.

Thì ra là rubik? Vậy cô đã hiểu tại sao Tô Vận lại muốn vượt qua thử thách này rồi, đây không phải sở thích của hắn ư?
- Anh định chơi cái này để lấy quà cho em đấy sao?
Nhưng Tô Vận lại lắc đầu và cười, kéo cô ngồi xuống ghế.

- Em sẽ là người giải và anh sẽ hướng dẫn em.
Trình Tố Vi nghe xong không khỏi bất ngờ, cô e ngại nhìn hắn.

- Sao em có thể chứ? Em đâu giỏi chơi rubik.

Dường như đã chuẩn bị từ trước nên Tô Vận liền động viên cô.

- Em chỉ cần tin anh thôi.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trình Tố Vi thấy hắn gật đầu một cách chắn chắn, cô đã có tự tin hơn.

Tô Vận nhận một khối rubik từ một nhân viên và đưa nó cho Trình Tố Vi.

Cô bắt đầu giải từng bước cơ bản, Tô Vận ngồi bên cạnh cũng hướng dẫn cô rất nhiều, có đoạn còn cầm tay cô giải những bước khó.

Hai người như vậy trông cực kỳ hạnh phúc.

Vừa đúng hết mười lăm giây, khối rubik đã được giải xong.

Trình Tố Vi còn chưa kịp mừng thì đúng như thể lệ thử thách, một chiếc nhẫn không hiểu tại sao có thể từ trong khối rubik rơi ra, đây chính là món quà bất ngờ kia sao?
Cô lại chỉ mới cầm được chiếc nhẫn trong tay thì Tô Vận đã lấy đi.

Hành động của hắn dúng là làm cho cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác mà.

Trình Tố Vi vừa mới chớp mắt mà đã thấy Tô Vận đang quỳ một gối trước mặt mình, trên tay hắn cầm chiếc nhẫn kim cương vừa rồi, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô, chân thành hỏi.

- Vi Vi, em đồng ý gả cho anh chứ?
Hắn đang cầu hôn cô đó sao? Tất cả đều là kế hoạch của hắn ư? Từ thử thách vừa rồi đến khối rubik kia, tất cả đều là một màn cầu hôn? Ngay cả những nhân viên trong cửa hàng đều đã đứng xếp thành một hàng làm cổ động viên, đồng thanh vỗ tay và hô đều.

- Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Nhất thời xúc động nên Trình Tố Vi không biết phản ứng thế nào, khóe mắt cô cay cay, bật cười hạnh phúc, không cần suy nghĩ nữa, cô gật đầu liên tục.

- Em đồng ý!
Một tràng pháo tay vang lên.

Tô Vận cười rất tươi, nắm nhẹ bàn tay cô và chuẩn bị đeo nhẫn vào cho cô.

Nhưng ngay lúc này….
- Ọe!
Trình Tố Vi vội vàng rút tay về bịt chặt miệng chạy vào nhà vệ sinh khiến cho tất cả nhân viên và Tô Vận đều hoang mang không biết chuyện gì đang xáy ra.

- Vi Vi, Vi Vi, em sao vậy?
Tô Vận lo lắng chạy theo cô, còn rất chu đáo giúp cô cầm túi xách phòng hờ cô cần gì đó.

Vì lo cho cô mà hắn cũng không quan tâm nhà vệ sinh nữ hay nam nữa mà xem cô thế nào mới là quan trọng.

Trong phòng vệ sinh, Trình Tố Vi nôn lấy nôn để.

Tô Vận đứng bên cạnh nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cô.


- Em không khỏe ở đâu sao?
Sau khi rửa tay và mặt xong, cô thuận tay lấy giấy nhưng vừa đúng lúc nhà vệ sinh hết giấy.

Tô Vận nhanh tay tìm giấy trong túi của cô.

- Để anh lấy giúp em.

Trình Tố Vi mới sực nhớ ra điều quan trọng, đang định ngăn hắn lại nhưng không kịp nữa rồi.

Tô Vận đã nhìn thấy que thử thai hai vạch trong túi của cô, hắn hết sức bất ngờ đưa nó tới trước mặt hỏi cô.

- Vi Vi, cái này là thế nào? Em có thai rồi sao?
Đây chính là chuyện mà cô đang phân vân không biết có nên nói với hắn không, cô vẫn đang chọn thời điểm thích hợp để nói.

Thật không ngờ lại cùng một lúc bị phát hiện như vậy, cơn buồn nôn cô đã cố gắng ức chế mấy ngày qua mà ngay đúng lúc sắp được đeo nhẫn cầu hôn thì phát tác, còn để hắn nhìn thấy que thử thai trong tình huống này nũa.

Nếu đã vậy thì cô cũng không giấu hắn nữa.

- Đúng vậy, đã hơn một tháng rồi!
Niềm vui đến quá bất ngờ, Tô Vận chẳng còn muốn truy hỏi gì thêm nữa.

Trông hắn còn vui hơn cả ký được hợp đồng hàng tỷ, bế cô lên xoay mấy vòng.

- Anh được làm ba rồi, Vi Vi, cảm ơn em!
…………………………
Đầu óc Trình Tố Vi suýt nữa xoay mòng mòng, người đàn ông này lại định làm gì nữa đây? Muộn thế này còn đưa cô đến cục dân chính là gì chứ?
Nhưng muộn vậy mà cục dân chính vẫn chưa đóng cửa sao? Nghĩ một lúc thì cô mới nhớ ra, tên này muốn làm gì mà chẳng được chứ? Thay đổi giờ giấc của một cục dân chính thật sự dễ như ăn một bữa cơm.

- Bây giờ chúng ta đã có con rồi, không cần phải chờ thêm nữa, chúng ta kết hôn ngay đi!
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trước mặt, Trình Tố Vi chợt bật cười nhìn Tô Vận.

- Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta kết hôn không? Lúc đấy em bị lừa đến hoàn hảo đấy chứ.

Đương nhiên chuyện đó Tô Vận không quên rồi, hắn còn hất cằm về tờ giấy hôn thú trước mặt cô mà trêu một câu.

- Lần này không phải lừa nữa đâu, nên em có thể suy nghĩ lại đấy!
Nhưng Trình Tố Vi lại lớn giọng quả quyết nói.

- Ai cần suy nghĩ nữa chứ? Em đã suy nghĩ xong từ lâu rồi.

Vừa nói xong cô đã đặt bút xuống ký tên.

Sai khi hoàn tất xong thủ tục đăng ký kết hôn, hai người hạnh phúc nắm tay nhau ra khỏi cục dân chính.

Đột nhiên Trình Tố Vi dừng bước, vừa đưa tay ra vừa nói.

- Anh vẫn chưa đeo nó cho em mà.

Lúc này Tô Vận mới nhớ ra và vội lấy chiếc nhẫn cầu hôn đeo vào ngón tay của cô, cứ như vậy hai người ôm chặt lấy nhau trước cục dân chính.

………………………………….
Thời gian chuẩn bị cho lễ cưới quá gấp vì cái thai trong bụng Trình Tố Vi đã hơn hai tháng rồi, nếu để lâu hơn bụng sẽ lớn và cô không muốn phải làm cô dâu trong cái bụng bầu như vậy.

Mặc dù gấp rút chuẩn bị nhưng với khả năng của Tô Vận thì để có một lễ cưới hoàn hảo nhất là một điều quá đơn giản.

Nhưng đúng là việc gì quá gấp cũng sẽ xảy ra sơ suất.

Trong phòng thay đồ cho cô dâu, nhà thiết kế đang kiểm tra lại chiếc váy cưới của Trình Tố Vi, tất cả đều không có lỗi gì.

- Vi Vi, em thật sự rất xinh đấy, thiết kế của chị đúng là dành riêng cho em rồi.

Trình Tố Vi chưa từng thấy chiếc váy cưới nào được thiết kế xuất sắc như vậy, dù đã mặc thử trước đó rồi nhưng ngay đúng ngày hôm nay mặc nó lên cảm giác thật sự tuyệt vời đến khó tả.


- Chị Dĩ Xuyến, chị đúng là không hổ danh nhà thiết kế tài hoa nhất Trung Quốc đấy.

Hàn Dĩ Xuyến cười rất nhã nhặn, đến lượt Tô Hạ Nhiên thay đồ đi ra, cô ấy lại đến kiểm tra lần nữa.

Đây là một lễ cưới cho cả hai cặp đôi, hai anh em Tô gia một người lấy vợ một người gả chồng, đúng là song hỷ lâm môn đây mà.

Ngồi bên cạnh Trình Tố Vi là cô bạn thân Phương Du Kỳ, trên tay bế một bé trai hai tuổi, đó là một cặp song sinh của cô ấy, một đứa thì được quản gia bế đang nói chuyện với mấy thợ trang điểm.

Cả phòng đều rất thích hai anh em song sinh này, Trình Tố Vi còn không thèm cầm hoa cưới để bế Doãn Hiểu Minh.

- Tiểu Minh, cười không ngừng vậy chắc là vui lắm đúng không?
Mấy tháng nữa cô cũng sẽ có một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, nghĩ đến cô đã rất mong chờ rồi.

Sau khi hai cô dâu đều đã được trang điểm xong xuôi thì Hàn Dĩ Xuyến đề nghị tất cả cùng chụp ảnh.

Trình Tố Vi và Tô Hạ Nhiên ngồi cạnh nhau, hai cô dâu được đặc quyền bế Doãn Hiểu Minh và Doãn Hiểu Bân.

Phương Du Kỳ và Hàn Dĩ Xuyến đứng bên cạnh, còn có cả tiểu Hiên con gái của Hàn Dĩ Xuyến nữa.

Bọn họ chụp ảnh xong cũng sắp đến giờ cử hành hôn lễ nhưng chưa thấy Tô Vận và Mẫn Quan đến, hai tân nương bắt đầu thấy sốt ruột.

- Sắp đến giờ rồi nhưng sao Vận lại chưa đến chứ?
Phương Du Kỳ ngồi bên cạnh sợ cô lo lắng quá mà ảnh hưởng đến thai nhi nên liền trấn an.

- Vi Vi, cậu đừng quá căng thẳng, chắc họ đang trên đường đến thôi.

Tô Hạ Nhiên cũng đã cuống hết cả lên, cũng may có Hàn Dĩ Xuyến bên cạnh giúp cô bình tĩnh lại.

- Hai người đừng quá lo lắng, chúng ta thử gọi cho họ xem thử.

Nghe Hàn Dĩ Xuyến nói, cả Trình Tố Vi và Tô Hạ Nhiên đều lần lươt gọi cho chú rể của mình.

Ngay lúc chuông điện thoại bên phía Tô Hạ Nhiên reo thì cửa phòng bị một lực lớn đẩy tung ra, Mẫn Quan mồ hôi nhể nhại chạy vào như vừa bị đuổi đánh, còn chưa kịp thở đã xin lỗi vợ liên tục.

- Tiểu Nhiên, anh xin lỗi, đường tắt quá nên anh đến muộn.

Tô Hạ Nhiên suýt nữa bị dọa cho khóc vừa nhìn thấy chồng mình xuất hiện lành lặn trước mặt đã không chút do dự gì mà chạy đến ôm chặt lấy anh.

- Mẫn Quan ca, em sợ anh sẽ không đến….
Nhìn hai người ôm nhau như vậy, mọi người cũng thở phào được một hơi, nhưng không có nghĩa là không còn lo lắng vì Tô Vận vẫn chưa đến.

Trình Tố Vi tiến lên một bước hỏi Mẫn Quan.

- Bác sĩ Mẫn, anh không đi cùng Vận sao?
Nghe cô hỏi, Mẫn Quan cũng ngạc nhiên hỏi lại.

- Vận chưa đến à? Tôi tưởng cậu ấy đến trước rồi chứ? Lúc nãy đã bảo đi trước mà sao giờ này vẫn chưa đến chứ? Có khi nào là do tắt đường không?
Vì sắp đến giờ lành rồi nên Từ Lâm đi vào nhắc bọn họ chuẩn bị, anh ta đến bên cạnh vợ mình, vòng tay ôm eo cô ấy vô cùng dịu dàng.

- Sắp đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị đi!
Hàn Dĩ Xuyến đứng cạnh anh ta nên đã thông báo đầu tiên.

- Lâm, có thể hoãn thời gian cử hành hôn lễ lại không? Tô thiếu vẫn chưa đến.

Từ Lâm kinh ngạc nhìn từng người trong phòng này, buộc miệng mắng tên đó một câu.

Trình Tố Vi gọi cho Tô Vận liên tục nhưng điện thoại của hắn đã sớm không thể liên lạc được rồi.

……………………………
Sớm không tắc muộn không tắc, lại chọn đúng ngày hôm nay mà tắc đường, nhìn những chiếc xe xếp thành hàng dài phía trước và cả hai bên nữa, Tô Vận ngồi ở dãy ghế sau thật sự không nhịn được mà chửi.

- Mẹ kiếp! Muốn chết thật sao?
Hàn Tiềm và tài xế ngồi phía trước quan sát vẻ mặt hắn qua gương chiếu hậu cũng căng thẳng không kém.

Tài xế nhìn đủ các hướng nhưng khả năng để vượt lên phía trước đều là không, đành bất lực ngồi đợi tiếp.

Tô Vận vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn dòng xe đang kẹt trên đường, ký hợp đồng hàng tỷ cũng không làm hắn sốt ruột như lúc này.

Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ cử hành hôn lễ rồi, hắn không thể nào đến muộn được.
- Còn khoảng bao lâu nữa sẽ đến?
Hàn Tiềm nhìn bản đồ định vị trước mặt, có vẻ bất an nói.

- Khoảng hai ngàn mét nữa, chúng ta có thể đến đó trong vòng năm phút.

Tô Vận lại không nhịn được mà chửi thề, nhìn đồng hồ lần nữa.


- Cậu nhìn xem với tình hình này thì năm phút có thể đến nơi?
Hàn Tiềm nhất thời á khẩu, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn mở cửa xuống xe.

Nhìn ông chủ cao cao tại thượng hàng ngày đang chạy bộ để đến kịp hôn lễ, cậu ta phải dụi dụi mắt đến mấy lần.

Tô Vận vừa chạy vừa nhìn đồng hồ trên tay, hắn sắp muộn mất rồi.

Chạy qua khỏi đoạn đường bị tắc, hắn cũng suýt tắt thở rồi.

Đoạn đường này cũng rất khó để bắt taxi, hơn nữa phía trước có khả năng cao sẽ lại kẹt xe, vừa đúng lúc một chiếc xe đi chạy sát bên đường với tốc độ rất chậm, người trên xe từ từ hạ cửa kính xuống, ló đầu ra chào hỏi.

- Tô Vận! Sao lại chạy bộ thế này? Cậu định chạy như vậy đến hội trường lễ cưới đấy sao?
Nhìn thấy tên này Tô Vận cứ tưởng mình được cứu rồi, hắn bảo anh ta mau mở cửa xe.

Nhưng thật không ngờ bạn thân hơn hai mươi năm mà trong tình cảnh này chẳng thèm giúp nhau.

Anh ta còn cố tình châm chọc hắn và cho tài xế từ từ lái xe đi.

- Xin lỗi nhé Vận, tớ không có thói quen cho người khác đi nhờ xe đâu, chúc cậu may mắn nhé, đừng đến trễ đấy! Tớ đi trước đây, bye!
Đúng là tức đến hộc máu mà, nhìn tên đó vừa cười vừa vẫy tay dần đi xa hơn, Tô Vận vẫn không ngừng chửi rủ.

- Doãn Thiên Duật, tên nhãi nhà cậu.

Cậu chết chắc với tớ rồi!
Nhưng hắn phải giữ hơi sức để chạy cho kịp đến lễ cưới, xe của Doãn Thiên Duật cũng đã biến mất dạng rồi, hắn chỉ còn có thể tự mình chửi thề.

………………………………..
Phòng thay đồ đã náo loạn cả lên vì Tô Vận, bọn họ lần lượt gọi cho Tô Vận rồi lại gọi cho Hàn Tiềm, cuối cùng cũng đã liên lạc được với Hàn Tiềm.

Đầu dây bên kia Hàn Tiềm đang rất sốt ruột báo cáo lại tình hình.

- Thiếu phu nhân, hiện tại đang tắc đường nên chúng tôi không thể nào di chuyển được.

Tô tiên sinh đã xuống xe đi trước rồi ạ!
Sau khi nghe được tin tức từ Hàn Tiềm, Trình Tố Vi càng thêm lo lắng hơn.

Nhìn sắc mặt cô không tốt như vậy, Phương Du Kỳ lại đề nghị với Từ Lâm
- Từ tiên sinh, có thể hoãn thời gian cử hành hôn lễ lại lần nữa không?
Tất cả mọi người đều đang thống nhất với ý kiến này thì vừa đúng lúc cửa phòng mở ra lần nữa, bọn họ tưởng là Tô Vận, nhưng chưa kịp mừng thì đã nhìn thấy người vừa đến là Doãn Thiên Duật.

Anh ta còn cười hớn hở kể lại với cả phòng.

- Chắc chúng ta phải đợi thêm khoảng ba mươi phút nữa đấy! Tên ngốc đó đã xuống xe và đang chạy bộ đến đây, sẽ rất lâu đấy.

Một câu đùa của anh ta không khác gì quả bom nổ, bao nhiêu cặp mắt đều dồn về phía anh ta.

Phương Du Kỳ vừa ngạc nhiên vừa giận dữ hỏi.

- Duật, anh đã gặp Tô thiếu rồi sao? Vậy sao anh không để anh ấy đi cùng? Duật, đây đâu phải lúc đùa chứ?
Chỉ trong phút chốc mà Doãn Thiên Duật đã biến thành tội đồ, nhưng anh ta lại càng đắc ý hơn.

- Tên nhãi đó phải dạy cho cậu ta một trận thì lần sau cậu ta mới không dám trêu chọc anh.

Đột nhiên Trình Tố Vi cắt ngang mọi ý kiến định hoãn thời gian cử hành.

- Chúng ta đi thôi, không cần đợi anh ấy nữa đâu.

Nói rồi cô đi thẳng ra khỏi phòng thay đồ mà không giải thích gì làm cho tất cả những người khác đều ngơ ngác không hiểu gì, nhưng cũng đành đi cùng cô ra ngoài.

Vì đã hoãn thời gian cử hành hôn lễ nên cả hội trường đều đang xôn xao cả lên.

Lại thêm một màn thiếu mất chú rể nữa nên mặt ai nấy đều khó hiểu.

Đang giữa lúc ồn ào, Trình Tố Vi cũng đã dần không thể bình tĩnh nữa, cánh cửa lớn trước mặt đã mở ra, người mà cô và cả hội trường đang mong đợi đang từ từ bước vào.

Trình Tố Vi quay đầu nhìn chú rể của mình đang từng bước tiến đến gần, nụ cười hạnh phúc và xúc động đã nở trên môi của cô.

- Vận!
Mặc kệ có đúng nghi thức gì đó hay không, cô lao thật nhanh về phía của Tô Vận, hai người ôm chầm lấy nhau giữa hội trường, trước mặt bao nhiêu người.

Tô Vận đứng trước mặt cô dâu của mình, trìu mến nhìn cô.

- Vợ à, anh xin lỗi vì đã để em đợi lâu như vậy.

Rất nhanh, tiếng vỗ tay chúc phúc vang lên như sấm, pháo cánh hoa hồng, pháo sáng, pháo giấy cùng lúc bắn lên cao, những cánh hoa và màu sắc rực rỡ càng làm cho khung cảnh lãng mạn thêm rực rỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận