Biệt thự Tô gia lúc này đã bị bao phủ bởi cơn thịnh nộ của Tô Nhiếp Minh.
Quản gia và tất cả người làm đều không dám động đậy dù chỉ là một ngón tay, có khi còn quên cả thở rồi.
La Mục Nhiễm đứng bên cạnh vừa lo lắng vừa giận dữ nói với Tô Vận.
- Tiểu Vận, con mau xin lỗi cha con đi.
Chuyện này chỉ là con nhất thời hồ đồ thôi…
Hai mắt già nua của Tô Nhiếp Minh nhìn đứa con trai duy nhất không khác gì đang nhìn một kẻ thù, chỉ muốn xé xác rút sương hắn ngay lập tức.
- Mày nghĩ mày có thể bảo vệ được nó sao? Kế hoạch của mày cũng chỉ có như vậy?
Mà Tô Vận từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu nào, dù Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm có nói gì, từ chửi mắng khuyên lơn cũng chẳng hề tác động gì đến hắn.
Nhìn những tên thuộc hạ của Tô Nhiếp Minh đang đứng vây quanh cả biệt thự từ ngoài cổng vào đến tận phòng khách, chỉ cần ông chủ hạ lệnh thì bọn họ sẽ xông vào bắt lấy Tô Vận ngay.
- Cha của tôi, ông vẫn luôn nghĩ rằng bao nhiêu năm qua tôi quỳ gối trước mặt ông là vì tôi sợ ông?
Đấy cũng chính là nguyên nhân khiến cho cả căn biệt thự tối nay rơi vào không khí chết chóc đến rợn người.
Suốt hơn hai mươi năm chưa ai từng chứng kiến đại thiếu gia dám kháng lệnh của lão gia, còn với thái độ chống đối như vậy nữa.
Lâm Nhược Tranh thường ngày rất ra dáng một vị phu nhân hô phong hoán vũ nhưng trong tình cảnh này cười không được mà khóc cũng không xong.
Còn cả tin tức chấn động trong hôn lễ kia nữa, xem ra Tô gia sắp xảy ra một cuộc chiến đẫm máu rồi.
Tô Nhiếp Minh căm phẫn nhìn đứa con trai đang ung dung ngồi trên sofa đùa nghịch khối rubik, trên mặt còn lộ ý cười thì càng thêm coi thường
- Mày định chống lại tao sao? Mày cũng giống mẹ của mày, một lũ các người đều muốn chống lại tao, nhưng kết cục của mày cũng sẽ giống như con đàn bà đó thôi.
Một lũ rác rưởi!
Vốn dĩ Tô Vận vẫn đang rất điềm nhiên nhưng giới hạn của hắn đã bị phá vỡ khi Tô Nhiếp Minh nhắc đến mẹ ruột của hắn với sự sỉ nhục như vậy.
Hắn tức giận đứng bật dậy, túm lấy cổ áo ông ta một cách nhanh nhất, lạnh lùng cảnh cáo.
- Ông nói tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi cấm ông xúc phạm bà ấy! Bởi vì ông không xứng nhắc đến bà ấy.
Cuộc đối thoại kỳ lạ giữ hai cha con bọn họ lại lần nữa tạo thêm một bất ngờ khác cho La Mục Nhiễm.
Bà ta ngơ ngác nhìn hai người và hỏi
- Lão gia, ông đang nói gì vậy? Mẹ của tiểu Vận? Hai người rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy? Tiểu Vận là con của chúng ta không phải sao?
Tô Vận nhìn người mẹ đã nuôi dưỡng mình như một con rối suốt hơn hai mươi năm, khẽ nhếch môi cười nhạt, giọng điệu cợt nhả giải thích.
- Cũng đến lúc tôi nên làm rõ thân phận thật của tôi rồi nhỉ? “Cha”,”mẹ”, hai người vẫn nghĩ tôi là con của hai người à?
Đồng thời bỏ tay ra khỏi cổ áo của Tô Nhiếp Minh, hắn lùi lại vài bước, vẻ mặt thách thức đôi vợ chồng trước mặt, giơ một ngón trỏ lên lắc qua lắc lại ba lần.
- Con ruột của bà, La Mục Nhiễm và Tống Thiên Minh, con của các người đã chết từ lúc sinh ra rồi! Haha! Haha! Còn tôi là ai sao? La Mục Nhiễm, tôi chính là con ruột của Lâm Nhược Tranh, người phụ nữ cả đời bà luôn ghen tị đấy.
Nhưng tiếc cho Tô Nhiếp Minh ông, trong người tôi không hề có dòng máu của Tô gia, bởi vì tôi chính là kết quả của sự phản bội đấy.
Con của người phụ nữ ông yêu với người đàn ông khác.
Theo từng tiếng cười vang của hắn, Lâm Nhược Tranh sốc đến mức ngất đi, quản gia bất chấp nguy hiểm chạy đến đỡ lấy bà ta.
Tô Vận lúc này chẳng còn quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ ai nữa, nhìn nét mặt xám xịt không thể chấp nhận được mọi chuyện của Tô Nhiếp Minh, hắn cười đắc ý,đôi mắt khát máu.
- Từ đầu đến cuối ông luôn dồn hết hận thù lên một đứa trẻ chỉ được nhận nuôi mà lại không hề biết đến kết quả của sự phản bội luôn ở ngay trước mắt mình nhiều năm như vậy.
Chà, có thể nói ông là một tên ngốc không đấy?
Tô Nhiếp Minh vẫn không thể tin được những lời hắn nói, lắc đầu phủ nhận
- Không thể như vậy được.
Mày là con của tao, mày là con của Lâm Nhược Tranh với tao.
Thì ra đó là tất cả những gì ông ta biết thôi sao? Đúng vậy, đấy là sự thật.
Nhưng thật sự là vậy thì sao chứ? Hắn đã quyết định sẽ cắt đứt quan hệ cha con với kẻ đã chia cắt hắn và người hắn yêu, hại chết đứa con vô tội của bọn họ, còn nhiều lần muốn giết người phụ nữ của hắn.
Vốn dĩ từ lâu ông ta đã không phải một người cha rồi, một người cha như vậy hắn cũng không cần nữa.
Ném một tờ giấy xét nghiệm ADN cho ông ta, hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.
- Từ bây giờ người ông cần nhắm vào là tôi rồi.
Câu này của hắn đã chính thức tuyên chiến trực diện với Tô Nhiếp Minh.
Cầm tờ giấy xét nghiệm AND kia, phản ứng đầu tiên của Tô Nhiếp Minh chính là nở một nụ cười trào phúng, đương nhiên một người mưu mô như ông ta sẽ không hoàn toàn tin vào kết quả trong tờ giấy này.
Nhưng nếu Tô Vận thật sự là con của Lâm Nhược Tranh thì chắc chắn hắn không phải là con của ông ta, còn lí do hắn nói vậy thì kẻ ngu cũng nhận ra là hắn đã muốn cắt đứt quan hệ cha con với ông ta, dù bọn họ có thật sự là cha con hay không.
- Nếu mày đã chọn cái chết như vậy thì tao sẽ tiễn mày một đoạn.
Vừa xé tờ giấy xét nghiệm thành từng mảnh xong, ông ta ngay lập tức ra lệnh cho tất cả thuộc hạ đang vây xung quanh xông vào bắt lấy Tô Vận.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nhưng Tô Vận vẫn rất thản nhiên ngồi trên sofa lắp ráp từng mảng màu trên khối rubik, màu hắn đang ghép là màu đỏ, tất cả thuộc hạ của Tô Nhiếp Minh đã vây kín cả sofa rồi, ngay khoảnh khắc mảnh ghép cuối cùng của Tô Vận hoàn thành và đám thuộc hạ kia cũng đang tấn công hắn thì.
Pằng! Pằng! Pằng!
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng bất ngờ vang lên dồn dập và liên tục, cả đám thuộc hạ của Tô Nhiếp Minh chưa kịp phản ứng thì đã bị bắn chết ngay tại chỗ, có vài tên đang định rút súng ra nhưng cũng cùng chung số phận.
……………………………………..
Trình Tố Vi ngồi thất thần trên xe, Hàn Tiềm đã rời đi được hơn ba mươi phút rồi nhưng những lời anh ta nói trước khi đi vẫn không ngừng lặp lại trong đầu cô.
- Cách duy nhất để có thể bảo vệ cô, để bi kịch bốn năm trước không lặp lại nữa thì Tô tiên sinh chỉ còn cách chống lại lão gia mà thôi.
Nếu cô không tin thì sau đêm nay cô sẽ nhìn thấy.
Trình tiểu thư, tôi biết những tổn thương mà cô đã phải chịu nhưng cô không thể nhìn thấy Tô tiên sinh đã vì cô mà chịu đựng những gì đâu, tôi không phải muốn cô tha thứ cho ngài ấy, chỉ là cô có thể đón nhận tấm lòng lần này của ngài ấy không?
Tâm trạng của cô bây giờ thật sự là rối hơn cả tơ vò.
Vốn dĩ trước khi đưa ra quyết định đến hôn lễ của Tô Vận để gặp hắn lần cuối thì cũng chính là cô đã đưa ra quyết định sẽ không còn vướng bận chuyện quá khứ nữa, sẽ xóa tên hắn ra khỏi cuộc đời cô.
Nhưng hắn lại đem đến cho cô một bất ngờ quá lớn? Kết hôn? Cô và hắn lại là vợ chồng hợp pháp? Công khai cả chuyện này với truyền thông trong cả nước ngay trong chính hôn lễ với Đường Nhã Tịnh! Hắn làm vậy là để bảo vệ cô sao? Chống đối lại cha mình, cắt đứt quan hệ với Tô gia.
Tô Vận rốt cuộc hắn đang muốn làm mọi chuyện khủng khiếp đến đâu nữa đây?
Nhìn vẻ mặt thẩn thờ của Trình Tố Vi, Tô Hạ Nhiên ngồi bên cạnh cũng đang bồn chồn không kém.
Nhiều lần muốn mở lời nhưng lại không biết nên nói gì và bắt đầu như thế nào.
- Vi Vi, chuyện tờ giấy đăng ký kết hôn đó...thật ra là tôi đã lừa cô ký vào...tôi xin lỗi, thật sự tôi không muốn gạt cô.
Nhưng Vi Vi, nhìn thấy cô và anh tôi như vậy tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tôi biết hai người vẫn còn có tình cảm...
Chuyện quái quỷ này hóa ra là như vậy, nhưng Trình Tố Vi nghe xong cũng chỉ phản ứng hơi bất ngờ một chút rồi cũng không truy cứu đến cùng nữa, cô lại thẩn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thấy cô như vậy, Tô Hạ Nhiên lại tiếp tục im lặng không biết nên nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn về Mẫn Quan đang lái xe qua gương chiếu hậu.
Hiểu được ý của cô ấy, Mẫn Quan cũng nghĩ cách trò chuyện với Trình Tố Vi đang thất thần.
- Vi Vi, anh biết chuyện này quá sốc đối với em.
Nhưng Vận đã chuẩn bị rất ổn thỏa rồi, chỉ cần em có thể an toàn thôi.
Mặc dù không nói gì nhưng Trình Tố Vi đều nghe hết những lời hai người họ nói với mình, cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ một lúc nữa rồi quay đầu lại, ánh mắt suy tư cùng giọng yếu ớt hỏi.
- Anh ta sẽ không chết đúng chứ? Tô Vận sẽ không chết đúng không?
Đúng vậy, chính là vì cô vẫn còn rất yêu người đàn ông đó, dù cô có lừa dối chính mình bao nhiêu lần đi nữa, dù cô đã tự dặn lòng mình phải quên hắn đi nhưng thật sự cô vẫn không thể nào buông bỏ được tình cảm này, nó như là chấp niệm trong lòng cô rồi.
Người đàn ông đó giống như một loại thuốc phiện, hắn đem đến cho cô rất nhiều đau khổ nhưng cũng cho cô cảm giác yêu một người hết lòng hết dạ, khiến cô dù chịu đựng đau đớn dày vò cũng không thể nào từ bỏ được.
Hắn đau thì cô cũng đau, cô không muốn hắn vì cô mà lại gặp nguy hiểm...
Mẫn Quan và Tô Hạ Nhiên lo lắng nhìn nhau rồi cùng nhìn cô gái sắc mặt nhợt nhạt kia, cả hai đều cùng khẳng định.
- Đương nhiên rồi Vi Vi, khi lên kế hoạch này thì anh hai đã nắm chắc phần thắng rồi, cô đừng quá lo lắng, tất cả đều sẽ lại ổn thôi.
Trình Tố Vi cũng yên tâm hơn một chút, nhưng lại không phải hết lo sợ hoàn toàn.
Cô đang sợ gì ư? Chính là sợ lại nhìn thấy Tô Vận người đầy máu như bốn năm trước, cơn ác mộng đó lặp lại một lần nữa.
Đúng hơn chính là cô đang sợ hắn sẽ một lần nữa biến mất không một câu tạm biệt...
............................................................
Sau một trận xả súng, căn biệt thự càng trở nên u ám đáng sợ hơn, xác chết của những tên thuộc hạ nằm chồng lên nhau, khắp phòng khách đều là máu tươi, nhuộm đỏ thành một dòng sông.
Hàng rào người vừa nãy còn bao vây Tô Vận bây giờ đã ngã hết, ngược lại Tô Nhiếp Minh lại bị bao vây, không phải chỉ vậy mà tất cả thuộc hạ của Tô Vận đều đang chỉ súng vào ông ta, chỉ đang đợi lệnh là sẽ nổ súng ngay.
Nhưng Tô Nhiếp Minh chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay nao núng gì trước sự tấn công này.
Thật chất thì đã không thể ngờ được Tô Vận lại dám chống đối lại mình, còn có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng như vậy nữa, nghĩa là hắn đã tập trung huấn luyện đám thuộc hạ này rồi.
- Khá lắm.
Nhưng tao muốn xem thử rốt cuộc mày đủ bản lĩnh đến đâu.
Hơn hai mươi năm qua mày vẫn chỉ như con chó tao huấn luyện thôi, mày nghĩ mày có thể phản lại tao sao?
Tô Vận cũng đã rất quen với những câu chửi rủ này của ông ta rồi, từ nhỏ đến giờ không một ngày nào hắn không nghe, trong mắt hắn từ lâu đã không còn xem ông ta là cha của mình nữa rồi.
Hắn vẫn nhàn nhã xoay khối rubik trong tay, môi bạc khẽ nhếch tạo thành một nụ cười châm biếm.
- Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.
Tôi có đủ bản lĩnh hay không thì ông cứ từ từ mà chứng kiến.
Từ nhỏ ông luôn kiềm hãm tôi, không để tôi nắm được quyền lực của Tô gia vì sợ sẽ có ngày hôm nay.
Nhưng Tô Nhiếp Minh, dù ông có tính toán thế nào cũng không ngờ tới con chó ông nuôi luôn phải quẫy đuôi trước mặt ông hôm nay lại dám cắn ông? Bởi vì ông đã đụng đến người quan trọng nhất của nó, giới hạn cuối cùng của nó đã bị phá bỏ bởi hành động ngu ngốc của ông.
Nhìn đôi mắt ngập tràn thù hận của hắn, Tô Nhiếp Minh có chút bất ngờ.
Vì một người phụ nữ mà hắn có thể biến thành ác quỷ như vậy? Đúng là ngu xuẩn, ông ta cười một trận thật lớn.
- Nhưng mày không phải người của Tô gia thì mày lấy đâu ra quyền được nắm thế lực của Tô gia?
Tô Vận lắc nhẹ đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
Hắn bước từng bước đến gần người cha này của mình, ghé sát vào tai ông ta nói
- Có quyền hay không thì đến cuộc họp Hội đồng quản trị thì ông sẽ biết.
“Cha”, cuộc vui vừa mới bắt đầu thôi, đừng nóng vội vậy chứ?
……………………………………..
Tin tức mới nhất về hôn lễ của Tô gia và Đường gia cũng đang làm náo loạn cả Trình gia.
Sau khi biết được hôn lễ đã bị hủy cùng những thông báo chấn động của Tô Vận được phóng viên ghi lại thì Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy lại lần nữa đứng ngồi không yên, nhờ Hứa Vĩ Thành đi tìm hai anh em Trình Dân và Trình Tố Vi về ngay.
Nhưng Hứa Vĩ Thành lại trở về với một nỗi thất vọng cùng lo lắng hơn cho cả Trình gia.
- Vi Vi đã bị Tô Vận đưa đi rồi, cô ấy vừa gửi được một tin nhắn cầu cứu cho con.
Nhưng khi con gọi lại thì không thể liên lạc được.
Còn anh Trình thì…cháu đã đến hội trường hôn lễ tìm nhưng cũng không tìm được, theo những gì cháu nghe ngóng được thì trước khi bị một đám người đưa đi thì anh ấy đã bị thương khá nặng.
Nếu cháu đoán không nhầm thì đấy cũng là do Tô Vận làm.
Lâm Nhược Tranh cứ ngất rồi lại tỉnh, không một phút nào được nhẹ lòng mà càng lúc càng đứng ngồi không yên.
Hai đứa con của bà, một người thì bị thương không rõ tung tích, một người thì bị bắt cóc không biết đang ở đâu.
Chuyện quái gì đang xảy ra với Trình gia đây chứ? Tại sao Tô Vận sống chết cũng không chịu buông tha cho con bà vậy?
- Tô Vận, Tô Vận hiện giờ đang ở đâu? Ta phải đến gặp cậu ta, nếu con của ta xảy ra chuyện gì ta tuyệt đối không tha cho cậu ta.
Trình Sở Uy cũng lo lắng không kém, vì đứa con ruột của ông trước mắt đang phải đối diện với nguy hiểm.
Ông gọi cho thư ký của mình và gấp rút yêu cầu.
- Nhanh chóng tập hợp người của chúng ta lại, trong đêm nay nhất định phải tìm cho bằng được tiểu Dân và Vi Vi về đây cho tôi.
Trên dưới Trình gia bây giờ đã náo loạn và rất căng thẳng, Hứa Vĩ Thành vừa trở về đã phải đi ngay.
Người con gái anh yêu đang bị tên khốn Tô Vận bắt giữ đương nhiên anh không thể nào mà ngồi yên được, dù cho có phải lật tung cả Thượng Hải lên anh cũng quyết phải tìm ra bằng được cô.
........................................
Nhìn người mẹ đã nuôi dưỡng mình suốt hai mươi mấy năm đang nằm trên giường, không thể mở miệng nói được câu nào trong khi hai mắt vẫn đang mở to nhìn chằm chằm đầy căm hận về mình, Tô Vận lắc đầu tiếc nuối, nở nụ cười như có như không, tặc lưỡi nói.
- Mẹ đáng kính, bà không ngờ nhỉ? Cảm giác mất đi con ruột của mình thế nào? Đau không? Tuyệt vọng lắm đúng không?
Hai mắt hắn lúc này đã trở nên cực kỳ hung ác.
Nhìn kẻ đã giết đứa con chưa kịp chào đời của mình, hắn chỉ muốn bóp chết người đàn bà máu lạnh này rồi ném xác bà ta cho chó ăn.
Nhưng trước khi giết bà ta, cho bà ta cảm nhận cảm giác mất đi đứa con do chính bà ta sinh ra và nuôi một đứa con của tình địch suốt hơn hai mươi năm cũng không tồi.
Tất cả người làm trong Tô gia bây giờ đều đã là người của Tô Vận rồi, cho nên kế hoạch của hắn chính là bỏ một gói thuốc độc liều lượng nhỏ gây liệt toàn thân vào trong nước của La Mục Nhiễm.
Mà người hầu trực tiếp nhận lệnh này sau khi cho bà ta uống thì đã bị quản gia giết chết.
La Mục Nhiễm bây giờ nằm trên giường không thể động đậy, cũng không thể nói mà chỉ có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra, nghe những câu khiến bà ta tức đến muốn phát điên.
Tô Vận cũng chẳng có nhiều thời gian để hàn huyên với bà ta, những gì hắn cần nói chỉ là cho bà ta biết lí do hắn làm như vậy, có lẽ bà ta cũng đã rõ vấn đề này rồi nhưng hắn muốn bà ta luôn ghi nhớ, món nợ bà ta đã nợ hắn.
Trước khi rời đi, hắn còn tốt bụng đắp chăn cho "mẹ" mình.
Và không quên nói.
- Ngày tháng của bà vẫn còn dài lắm, cứ nằm đó mà xin đứa con đã mất của tôi tha thứ đi.
Còn nếu như bà muốn sớm được gặp con ruột của bà thì tôi cũng có thể giúp bà toại nguyện.
Nói xong, hắn thẳng bước ra khỏi phòng của La Mục Nhiễm.
Cánh cửa vừa mở ra thì quản gia đã quỳ xuống ngay trước mặt hăn, hai tay chắp lại cầu xin không ngừng.
- Thiếu gia, cậu có thể suy nghĩ lại không ạ? Xin cậu hãy bỏ qua cho phu nhân, bà ấy cũng chỉ vì bị ép thôi.
Tốt xấu gì thì bà ấy cũng là người đã nuôi dưỡng cậu, dù không phải mẹ ruột nhưng công ơn dưỡng dục cũng không khác gì so với ơn sinh thành đâu.
Thiếu gia, tôi cầu xin cậu, xin cậu hãy tha cho phu nhân đi ạ...thiếu gia....
Quản gia chính là người còn lại duy nhất trung thành với La Mục Nhiễm.
Tô Vận vẫn không nhẫn tâm ra tay với bà ấy, vì thật sự mà nói quản gia đối với hắn còn tốt hơn cả người được gọi là mẹ kia.
Nhìn bà ấy khóc lóc van xin, hắn bất lực nghiến răng hỏi lại.
- Bà ta bị ép? Bà ta không sai? Vậy còn Vi Vi thì sao? Cô ấy đã làm gì sai mà bà ta luôn tìm cách giết cô ấy? Đứa con đã chết của tôi, nó có tội gì mà bà ta giết nó?
Những câu mà hắn hỏi, quản gia cũng không thể nào phản biện lại dược.
Bà ấy vô vọng khóc lóc đến ngất lên ngất xuống.
Vậy mà Tô Vận cũng không thèm quay đầu nhìn lại, lạnh lùng đi xuống cầu thang, một phần là vì hắn sợ sẽ bị dao động, nhưng chính xác hơn thì chính là từ giây phút này hắn sẽ không nhân nhượng với bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến người phụ nữ hắn yêu nữa.
......................................
Trình Tố Vi được đưa đến Vịnh Uyên Ương.
Tô Hạ Nhiên cùng cô đi vào trong, còn Mẫn Quan thì đi đỗ xe.
Toàn bộ Vịnh Uyên Ương lúc này được phòng vệ hết sức nghiêm ngặt, cảnh vệ đứng vây kín cả tòa biệt thự.
Khi hai người bước vào cửa lớn, tất cả cảnh vệ đều đồng loạt cúi chào
- Thiếu phu nhân! Tiểu thư!
Cảnh tượng này nhìn không khác gì những cuộc đảo chính thời phong kiến, Tô Vận hắn lại âm thầm nuôi dưỡng lực lưỡng lớn như vậy, kế hoạch của hắn đúng là khác xa hoàn toàn với những gì cô đang suy nghĩ.
Lúc này Trình Tố Vi mới nhớ ra điện thoại của mình đã hết pin, cô đang định mượn điện thoại trong phòng khách thì Tô Hạ Nhiên liền đi đến ngăn cản.
- Vi Vi, xin lỗi cô.
Nhưng anh hai đã dặn tôi không thể để cô thông báo với bên ngoài được, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Đã tự ý đưa cô đến đây, bây giờ còn cấm cô liên lạc với bên ngoài nữa, đây quả thật là một hành động bắt cóc mà.
Trình Tố Vi tỏ vẻ bất mãn ra mặt, khó chịu chất vấn.
- Tiểu Nhiên, tôi không biết rốt cuộc các cô đang làm gì, nhưng tôi bị bắt đến đây chắc chắn cha mẹ tôi đang lo lắng đi tìm tôi.
Tôi chỉ muốn thông báo với họ là tôi vẫn an toàn thôi.
Cô nói vậy không phải là không có lí, một người hiểu chuyện như Tô Hạ Nhiên đương nhiên cũng bị thuyết phục dần.
Nhưng cô ấy vẫn đang lưỡng lự đưa ra quyết định, vì một bên còn có lời dặn của Tô Vận nữa.
Đúng lúc này thì Mẫn Quan đã đi vào và nói với cô ấy.
- Cứ để cô ấy gọi về Trình gia đi, nếu Trình gia không tìm được con gái thì sẽ cho người đến đây đấy, mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.
Có được tác động từ Mẫn Quan nữa nên Tô Hạ Nhiên cũng không ngăn cản Trình Tố Vi gọi về cho cha mẹ cô.
Nhưng sau khi nghe Mẫn Quan nói những lời đó thì Trình Tố Vi lại quay sang chất vấn anh.
- Chắc anh biết anh trai em đang ở đâu đúng không? Em muốn biết anh ấy có an toàn không.
Đã đoán trước được cô sẽ hỏi như vậy nên Mẫn Quan gật đầu rồi nói.
- Anh ta không sao.
Hiện giờ đã được sắp xếp đến chỗ an toàn rồi, đợi vài ngày nữa Vận sẽ để anh ta về lại Trình gia.
Em không cần lo lắng chuyện này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...