Nụ hôn chúc phúc
Hạ Tử Tình mắt lạnh nhìn Lâm Lập Phong, nàng biết lúc này hắn rất tức giận! Hắn mỗi một lần tỏ vẻ tức giận,nàng đều biết rất rõ. Chỉ là, nàng đã lựa chọn phương án cố tình ko để ý đến
Bởi vì, nàng biết, sự lạnh lùng của nàng sẽ càng khiến hắn tức đến phát điên!
Hắn tức chết! Ko phải là mong muốn của nàng sao_?
Hạ Tử Tình lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Lâm Lập Phong,nàng xoay người định đi đến khán đài bên kia xem hai người quyết đấu.Nhưng ngay tại thời điểm nàng rời đi, hắn đột nhiên đã kéo tay nàng lại.
"Anh muốn làm gì!" Nàng lập tức bỏ tay hắn ra, vẻ đề phòng hiện rõ trong mắt.
"Chồng của em xuất chiến, em ko chúc phúc cho tôi sao?"Khóe miệng Lâm Lập Phong hiện lên nụ cười nhạt, đôi mắt lợi hại của hắn một phút cũng ko rời bỏ khuôn mặt tinh xảo của nàng
"tôi đây chúc anh may mắn! Chồng yêu." Hạ Tử Tình giả tâm giả ý nhìn hắn cười
"Chỉ có thế thôi sao?" Đôi mắt Lâm Lập Phong nheo lại, toát ra ánh sáng nguy hiểm.
"Vậy anh còn muốn thế nào?"
"... ít ra….cũng là một nụ hôn chúc phúc chứ!" Lâm Lập Phong lộ ra nụ cười tà ác, một tay ôm lấy nàng.Khi nàng ý thức được ý đồ của hắn thìmôi bạc của hắn đã cường hãn bắt tù bình môi nàng, hung hăng mà chà đạp.
"Ngô. . . . . ." Hạ Tử Tình nhịn không được đau nhức kêu lên, thừa cơ hội, lưỡi hắn thâm nhập vào miệng nàng, giữ chặt lấy lời lẽ
Nụ hôn cường liệt của hắn mang theo ý thức nghiêm phạt, hắn thô lỗ hôn nàng ko có nửa điểm thương tiếc cùng ôn nhu, hắn chỉ muốn hung hăng, hấp duẫn lấy môi nàng, khiến nàng đau nhức
Hạ Tử Tình nắm chặt nắm tay đánh liên tục vào ngực hắn, hắn cảm thụ được sự giãy dụa của nàng, càng làm tình hình thêm trầm trọng bằng cách cắn vào môi nàng,đến khi hắn nghe thấy mùi máu tươi, mới chịu buông ra.
Hạ Tử Tình một tay đẩy hắn ra, liều mạng thở gấp, nàng cắn môi mình trong mắt lộ vẻ thịnh nộ
"Thế nào?Đây là dáng dấp ko cam tâm tình nguyện để cho chồng hôn sao?" Lâm Lập Phong trong lời nói tràn ngập châm chọc
"Đúng! Tôi rất ko muốn!" Hạ Tử Tình khàn giọng thanh âm khẽ nói.
"Cô đúng là đồ phụ nữ trăng hoa! Cùng tình nhân hôn môi lại say sưa muốn chết,còn cùng chồng hôn môi thì phi thường tức giận!Cô có còn biết đến quan niệm đạo đức hay ko? Hạ Tử Tình!" Lâm Lập Phong tận lực chế nhạo nàng.
Hạ Tử Tình trên mặt một trận cười nhạt: "Đạo đức quan niệm? ! Lâm Lập Phong, anh mang theo tình nhân đến dự họp thì còn quan niệm đạo đức hay sao? Quả thực đúng là làm trò cười cho người trong nghề!"
"Cô ——!" Lâm Lập Phong bị nàng làm cho tức giận đến nỗi lòng dạ đau nhức. Nàng vẫn ko chịu tin tưởng hắn!
Vì sao nữ nhân này lại cố chấp thế chứ?Nhưng sự cố chấp, quật cường này của nàng lại khiến hắn vừa giận lại vừa yêu thương!
"Anh đi nhanh đi. Khắc Just đang chờ anh! Tôi cũng muốn nhìn dáng dấp thắng cuộc của Khắc Just.Nhất định là rất tuấn tú nha!" Hạ Tử Tình cố ý làm Lâm Lập Phong tức giận
Lâm Lập Phong lạnh lùng nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Cô cứ chờ xem hình dáng thất bại quay về của hắn đi.Hắn nhất định sẽ làm cho cô cả đời khó quên!"
Đôi môi đỏ tươi của Hạ Tử Tình nhấc lên một nụ cười đẹp, "Nếu Khắc Just thua, tron lòng tôi hắn vẫn là một anh hùng!"
"Anh hùng?" Lâm Lập Phong hừ lạnh."Thật buồn cười!Thua vẫn có thể làm anh hùng cơ đấy, đây là lần đầu tiên tôi được biết đó."
"Sự dũng cảm của hắn khiến tôi bị thuyết phục,sự thành tâm của hắn khiến tôi cảm động. Tất cả mọi thứ hắn đối với tôi đến tận bây giờ đều là chân ý! Không có nửa điểm giả tạo! Không giống người nào đó, hai mặt,nói một chuyện, làm một chuyện khác."
"Sao cô ko tin tưởng tôi!" Lâm Lập Phong trong lời nói tràn ngập ý bất đắc dĩ
"Chuyện này quan trọng sao?Anh đã lựa chọn Dư Tuyết Lâm rồi, ko phải à?" Hạ Tử Tình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú nhìn hắn, nói: "Sau khi trở về Trung Hoa chúng ta ly hôn đi."
Lâm Lập Phong mím môi, chăm chú nhìn nàng,đôi mắt hắn thâm trầm ko biểu hiện nửa điểm cảm tình. Sau đó, hắn lưu loát xoay người bỏ đi
Tại một nơi cao trên khán đài, Hạ Tử Tình và dư tuyết Lâm ngồi một bên làm thành 2 bên của sông ngân (*đối đầu). Dư tuyết Lâm quay sang Hạ Tử Tình kiêu ngạo mỉm cười, Hạ Tử Tình đáp trả bằng vẻ cười cợt băng lãnh.
Giờ thi đấu khẩn trương đã đến, khắc Just một mực từ xa xa vượt lên đầu,bên Lâm Lập phong cũng bình tĩnh ứng chiến. Đi đến nữa chặng dường thì Lâm Lập phong đã vượt mặt Khắc Just
Nhìn bọn họ càng chạy càng xa, Hạ Tử Tình và dư tuyết Lâm đều khẩn trương chạy xuống khán đài, đuổi theo bọn họ.
Chạy một lúc lâu, khi ko nhìn thấy bóng dáng bọn họ nữa các nàng mới dừng lại thở gấp
"Xem ra, cô chạy cũng dai sức lắm_." Dư Tuyết Lâm nhìn Hạ Tử tình nói
"Cô cũng không kém a." Hạ Tử Tình đáp lễ nàng.
"Kìa——?Cô xem, là chồn bạc a!" Dư tuyết Lâm bỗng nhiên chỉ vào một chỗ sâu trong rừng cây nói
Hạ Tử Tình lập tức ngẩng đầu nhìn , quả nhiên là một con cáp trắng đang ngồi xổm dưới một tán cây bên phải các nàng.Con cáo toàn thân lông trắng được ánh sáng mặt trời chiếu vào khiến nó lấp lánh, đôi mắt trắng xám chăm chú nhìn các nàng.( ở nhà tỉ có hồ ly chính hiệu lại còn thuộc hàng tu lâu thành tinh , Tình tỉ ko ham lại ham cái con hồ ly cấp thấp này!! Aizzz…)
"Thật xinh đẹp a!" Hạ Tử Tình thót lên, "Tôi chưa từng thấy con chồn bạc nào đẹp như thế."
"Hạ Tử Tình, chúng ta thi đấu đi, xem ai đến chỗ chồn bạc trước." Dư tuyết lâm đề nghị.
"Như vậy là sao?Chi bằng chúng ta len lén đến gần nó chụp ảnh lưu niệm đi."
"Được." Dư tuyết oánh lập tức đem chiếc máy chụp ảnh trên cổ xuống, nước lại gần chồn bạc
"Thế nhưng,tôi ko mang máy ảnh." Hạ Tử Tình rất ảo nảo nói.
Dư tuyết lâm đem máy chụp ảnh đưa cho nàng, tâm lý nói: "Không sao, tôi cho cô mượn, dùng xong trả lại tôi."
Hạ Tử Tình vui vẻ mà tiếp nhận máy ảnh, "Cảm ơn."
Nàng cầm máy ảnh, hưng phấn đến gần chồn bạc, chụp ảnh nó, ko lưu ý ánh mắt Tuyết Lấm chứa đầy ý hận
Hạ Tử Tình một bên đuổi theo chồn bạc, một bên vội vàng chụp ảnh nó, ko để ý đến xung quanh. Khi nàng cảm giác thấm mệt thì sắc trời đã chuyển chiều. Nàng lấy lại tinh thần thân nhìn lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ.Rừng cây mang theo từng mãng u ám_.
Nàng trong đầu một trận nổ vang! Con mắt cũng chỉ một thoáng nhìn ko rõ cảnh vật nữa
Nàng quay trái quay phải, cố gắng tìm lại đường trở về .Nàng hoảng mà ở trong rừng chạy tán loạn, sau đó lại phát hiện dù cho đi bất cứ phương hướng nào, nàng cũng đang quay trở lại vị trí cũ
Tim đập cuồng loạn, sắc mặt tái nhợt, sắc trời đã bắt đầu chìm xuống, nàng loáng thoáng nghe được tiếng sói tru. Nàng sợ đến nỗi trào nước mắt
Ai tới? Ai tới cứu nàng?
Cùng ngày sắc trời càng tối. Trong rừng cây một mảnh sâu thẳm hắc ám,nàng nghe được tiếng sói kêu dần dần tới gần nàng. Chưa từng có lúc nào hoãng sợ như lúc này! Hạ Tử Tình vừa mệt vừa đói, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng. Nhất quyết đi thẳng về phía trước,vẫn liều mạng hướng về phía trước mà đi...
nàng đi cho tới khi cả người vô lực, tứ chi cứng đờ, thể lực hết chống đỡ nổi mới té xỉu xuống tuyết trắng. Miệng nàng chỉ thì thào duy nhất một cái tên ko ngừng lưu chuyển trong đầu—— Lâm Lập Phong. . . . . .
Thất tung
Khi khắc Just và Lâm Lập Phong phát hiện không thấy mặt Hạ Tử Tình, cả hai người bọn họ đều hoảng loạn. Dư tuyết Lâm nhìn Lâm Lập Phong khẩn trương tìm kiếm Hạ Tử Tình như vậy, thì ngực rất tức giận!
Sau đó, khi nghe được Lâm Lập Phong muốn cùng Khắc Just đi vào rừng sâu tìm Hạ Tử Tình, dư tuyết Lâm lại càng liều lĩnh túm lấy quần áo của Lâm Lập Phong nhất quyết ko chịu buông tay
Rừng sâu nguy hiểm như vậy, là nơi ở của sài lang hổ báo, nàng làm sao có thể để hắn mạo hiểm sinh mệnh đi tìm Hạ Tử Tình chứ?
"Buông ra ! Tuyết Lâm." Lâm Lập Phong lực mạnh giật lại tay Dư Tuyết Lâm
"Em ko cho anh đi! Lập Phong!" Dư tuyết Lâm túm lấy quần áo của hắn ko chịu buông
"Anh muốn đi!Anh phải tìm thấy nàng"
"Anh ko phải muốn cùng nàng ly hôn sao?Chuyện sống chết của nàng đâu còn liên quan đến anh nữa!" Dư tuyết Lâm lãnh khốc nói
Lâm Lập Phong tức giận giật tay nàng ra, "Em rốt cuộc đang nói cái gì vậy!Chuyện này liên quan đến một mạng sống! Em sao lại lãnh huyết như vậy?!"
Lâm Lập Phong không thể tin được nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt!Làm sao nàng có thể nói như vậy?Làm sao nàng có thể nói ra những lời vô tình như thế?
"Nhưng mà, khu rừng kia rất nguy hiểm.Ko phải đã có cảnh sát tìm nàng rồi sao?Anh còn khẩn trương cái gì?"Dù cho Dư tuyết Lâm có nói cái gì cũng ko thể ngăn cản Lâm Lập Phong ra ngoài tìm Hạ Tử Tình
"Nàng là vợ anh!Dư Tuyết Lâm! Mặc kệ thế nào,anh cũng ko thể ko quan tâm nàng!" Lâm Lập Phong phẫn nộ đến cực điểm bỏ tay nàng
"Vậy thì anh có thể đơn giản bỏ qua tôi . ko cần để ý đến đúng ko?” Dư tuyết Lâm chất vấn hắn.
Lâm Lập Phong im lặng một lúc, trầm giọng nói: "Sự lạnh lùng của cô khiến tôi cảm thấy xa lạ,sự lãnh khốc của cô khiến tôi muốn tránh! Tuyết Lâm, cô khiến tôi thật thất vọng!"
Hắn nói xong, cũng không quay đầu đi thẳng. Dư tuyết Lâm nhìn bóng dáng hắn vội vã rời đi, vô lực mà té xuống mặt đất. Hắn dĩ nhiên có thể vì Hạ Tử Tình mạo hiểm phi lưu! Thậm chí ngay cả sinh mệnh của mình cũng ko để ý đến!
Còn nói không thương nàng(*Tình tỉ) sao?Ai mà tin hắn?
Khắc Just và Lâm Lập Phong cùng lúc phát động một lượng lớn nhân lực và cảnh lực đi tìm Hạ Tử Tình, mặt khác, họ cũng bất chấp sinh mệnh của mình chạy vào rừng sâu tăm tối tìm Hạ Tử Tình
Trong rừng cây u tối, Đại thụ đã đem cả bầu trời che lấp, ánh trăng ko cách nào chiếu vào , bàn tay 5 ngón đưa ra trước mặt ko cách nào thấy.
Lâm Lập Phong nắm chặt đèn pin trong tay, vừa đi vừa gọi tên Hạ Tử Tình,hi vọng nàng có thể nghe được tiếng gọi của mình. Nhưng hắn biết rõ cách tìm này rất xa vời thực tế!
Khu rừng rậm này….ít nhất rộng cũng phải mười mấy hec ta, muốn tìm người trong khu rừng rộng lớn này chẳng khác gì mò kim đáy bể,hơn nữa lại vào lúc thời tiết giá rét, tuyết trắng bao trùm,xung quanh tối mịt ko thấy được bàn tay 5 ngón
Tâm hắn đã phi thường vô vọng! Hắn biết rõ chuyện xac suất để kì tích xảy ra là phi thường thấp _!Nhưng chính hắn cũng chờ đợi kì tích xuất hiện!
Hắn thở ra khói trắng, tay và mặt đều đã đông cứng. Trời càng lúc càng tối, nhịp độ cũng đã giảm xuống rất thấp
Lâm Lập Phong ở trong khu rừng tối đen kịt vô vọng tìm Hạ Tử Tình, từng cơn gió lạnh như băng thổi lúc vào người hắn , như những thanh đao chém vào người hắn đau đớn
Vào một đêm lạnh như thế này, rốt cuộc nàng đã đi đâu?Hiện tại nàng ra sao rồi?
Lâm Lập Phong sốt ruột, trong đầu óc hắn dần dần hiện ra một chữ “chết”! Hắn ngực cả kinh!Có khả năng sao?
Tim hắn như bị dao cắt!Ko!Ko thể! Nàng sao lại chết chứ?Trước đây mấy giờ, nàng còn phi thường hung ác mà đối với hắn gào thét!Người có sức sống mãnh liệt như nàng, làm sao lại có thể chết đi?
Hắn nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh khu rừng, phương hướng nào cũng giống nhau. Nhìn như một mê cung, sợ rằng có thể tiến vào nhưng ko thể trở ra
Hắn cười khổ, hắn phát hiện hiện tại ngay cả hắn cũng đã đi lạc! Huống chi Hạ Tử Tình? !
Hắn cầm đèn pin chiếu xuống mặt tuyết, mong có thể tìm được một chút manh mối. Tìm không được Hạ Tử Tình, hắn thề ko quay về!
Bỗng nhiên, một thứ gì đó phát quang với đèn pin hắn cằm trong tay, hắn vội vã đào lớp tuyết ra, lộ ra một cái kẹp tóc bằng thủy tinh. Đây là cái kẹp tóc trên đầu Hạ Tử Tình
Hắn mạnh tay đào tuyết, chỉ chốc lát,khuôn mặt tinh xảo của Hạ Tử Tình đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Tử tình ——" Lâm Lập Phong hạnh phúc vô cùng ôm lấy Hạ Tử Tình, nhưng thân thể băng lãnh của nàng đã khiến hắn phải lo lắng. Hắn vội vã đưa tay đến mũi nàng cảm thụ.
Hoàn hảo! Còn thở! Lâm Lập Phong lập tức thở dài một hơi.
Hắn vuốt mặt Hạ Tử Tình, gọi nàng dậy. Nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có. Nàng xem ra đã hôn mê bất tỉnh rồi! Hắn lập tức móc điện thoại ra, định gọi cho trung tâm cứu viện
Nhưng hắn kinh hoảng phát hiện, điện thoại cũng ko có một chút tín hiệu nào!
Hắn thất vọng đem điện thoại bỏ lại vào túi, hiện tại quan trọng nhất là tìm một nơi ấm áp, giúp cho thân thể của Hạ Tử Tình ấm trở lại. Nếu không, hắn e rằng tứ chi của nàng sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng. ( Rin: Khi bị lạnh chân tay sẽ là bộ phận bị ảnh hướng đầu tiên, nếu bị lạnh đâu ngày để giữ ấm cho bộ não và trái tim, máu sẽ ko lưu thông ở tứ chi nữa mà tập trung vào 2 bộ phận này cho nên nếu bị lạnh lâu ngày, chân tay rất dễ bị hoại tử - vì ko có máu lưu thông)
Hắn lập tức cõng Hạ Tử Tình, vô hướng tìm đại một hướng bước đi. Trong khu rừng u ám lại phủ đầy tuyết lạnh như thế này, bước đi là một điều rất khó khăn! Đặc biệt là đối với người còn phải cõng sau lưng một người khác!
Lâm Lập Phong chậm rãi phát giác chính mình có chút ko khỏe_, hắn trước mắt mơ mơ màng màng thấy cách đó ko xa hình như có một căn nhà gỗ.
Chẳng lẽ là ảo ảnh? ! Hắn lắc lắc đầu, ngôi nhà gỗ vẫn xuất hiện trước mặt
Hắn vui mừng vạn phần dùng hết sức lực trong người cõng Hạ Tử Tình trên lưng chạy đến ngôi nhà gỗ. Hắn đẩy cửa nhà gỗ ra, bên trong nhà gỗ là một mảng tối đen, nhìn tay cũng ko thấy ngón
Hắn nhẹ nhàng đem Hạ Tử Tình đặt trên sàn nhà, móc ra đèn pin, đứng giữa nhà gỗ chiếu sáng
Gian nhà gỗ này đại khái là nơi ở cho những người săn thú phòng những lúc gió tuyết. Hắn ở trong nhà gỗ thấy được một ít nệm cùng chăn bông.
Lâm Lập Phong lập tức đem nệm và chăn sắp đặt thật tốt,để Hạ Tử Tình nằm ngay ngắn. Sau đó, hắn lại thấy ở góc của căn phòng có một bếp lò, xem ra là một lò sưởi
Bếp lò hai bên trái phải vẫn còn một cái đồ bậc lửa, cùng một ít gỗ. Hắn lập tức đốt lửa trên đầu gỗ, ném vào bếp lò, phòng gỗ lập tức trở nên sáng sủa, ấm áp.
Ở bên cạnh bếp lò có một cái ấm, một ít bao cà phê vào ít bao mỳ gói. Lâm Lập Phong thấy mấy thứ này xong liền lộ ra một nụ cười hân hoan
Lâm Lập Phong vừa nấu sôi nước, vừa xoa xoa tay của Hạ Tử Tình. Cảm thụ tình cảm nhè nhẹ ấm áp, Hạ Tử Tình cũng chậm rãi từ trong hôn mê mở con mắt phủ đầy sương mù
Nàng ngạc nhiên nhìn thấy khuôn mặt suất khí bức người của Lâm Lập Phong trước mặt. Lẽ nào thượng đế đã nghe được tiếng gọi của nàng, nên trước lúc nàng lên trời muốn cho nàng một giấc mộng đẹp?
"Lập phong. . . . . ." Nàng suy yếu mà gọi hắn, thanh âm yếu ớt có chút khàn khàn
"Tử tình!" Lâm Lập Phong nghe được Hạ Tử Tình gọi, vui vẻ mà giang tay ôm chặt lấy nàng, "Thật tốt quá! Em rốt cục đã tỉnh!"
Hạ Tử Tình cảm thụ sự ấm áp đến từ Lâm Lập Phong, còn có cái mùi quen thuộc của hắn khiến nàng mê thần. Nàng mới cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Lẽ nào, nàng còn chưa chết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...