Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Sau đó Đoan Mộc Tuyết bảo người hầu đưa lên phòng cho khách để rửa mặt.

Vẻ mặt của Uất Trì Thần đen kịt, gọi Vu Ba lại: “Nó vẫn không nghe máy sao?”
Vu Va sờ khuôn mặt già nua của mình, bất đắc dĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, tôi đoán điện thoại của cậu chủ Thần đã tắt âm rồi, nếu không thì gọi điện thoại như vậy cậu ấy không thể không nghe máy được.”
“Hừ!” Uất Trì Thần hừ mạnh một tiếng, thở hồng hộc mà nói: “Không nghe điện thoại, vậy thì gọi tới lúc nào nó nghe thì thôi, Tiểu Tuyết nặng tình nặng nghĩ với nó như vậy, nó lại dám không đến gặp một lần sao? Vụ Ba, ông tiếp tục gọi điện thoại, hoặc là nhắn tin, bảo nó nhất định phải về một chuyến, nếu như không về, ông già này sẽ đột tử trong phòng khách này ”
Câu nói cuối cùng làm cho Vụ Ba biến sắc, ông ta mi mỏi, kinh hãi mà gật đầu: “Tôi biết rồi, ông chủ cho tôi ít thời gian, tôi nhất định sẽ gọi được câu chủ Thần quay về.”
Sau khi Vụ Ba rời khỏi phòng khách, lại lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Âu Thần mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ, trong điện thoại chỉ phát ra mây âm tút tút kéo dài vui tưới rồi lại phát lên một giọng nữ lạnh lùng.

Vu Ba tắt điện thoại, thực sự là không biết làm sao nữa.


Xem ra không thể gọi điện thoại được rồi, chỉ sợ đêm hôm nay Vu Ba có gọi cháy máy của anh, thì anh cũng không nghe máy.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể đến tận nhà tìm thôi.

Dù sao những lời nói đêm nay của Uất Trì Thần, thực sự là làm cho người khác sợ hãi.

Hàn Minh Thư vừa tắm xong đi ra, liền nghe thấy có người đang ẩn chuông cửa, Dạ Âu Thần không có trong phòng, cô đành khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Dạ Âu Thần đi từ trong phòng đọc sách đi ra.

“Khuya như vậy rồi, còn có ai ẩn chuông cửa Da Mạc Thảm nhíu mày, biểu cảm các chức tức giản, rồi đi qua nói: “Em vào trong trước đi, anh đi xem là được rồi.”
“Ừm.” Hàn Minh Thư không nghi ngờ anh, gật đầu rồi quay trở lại phòng.

Sau khi nhìn thấy cô vào phòng, ảnh mắt Dạ Âu Thần liền trở nên hung ác.

Vu Ba đứng một mình ngoài cửa, sau khi ăn chuông cửa xong liền đứng chờ ở đó.

Lúc đầu anh không có cơ hội đi vào, vẫn là dùng thân phận của mình, kiểm tra nửa ngày mới có thể đi vào tìm Dạ Âu Thần.


Đương nhiên, vì lý do an toàn, một bảo vệ tòa nhà cũng đi cùng phía sau ông ta.

Cũng không biết đứng chờ bao lâu, cuối cùng của cũng mở ra.

Cuối cùng Vu Ba cũng thấy được Dạ Âu Thần, biểu cảm của ông ta có chút kích động: “Cậu Thần, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần liếc qua quản gia Vũ Ba, thần nhiên nói: “Chủ Vụ, đã muốn thể này rồi, còn có việc gì sao?”
Nói xong ánh mắt anh liếc qua bảo vệ phía sau ông ta.

Bảo vệ tòa nhà lúc này mới xác nhận hai người bọn họ quen nhau, nhân tiên nói: “Hóa ra là người quen thật, vậy tôi đi xuống trước
Sau khi bảo vệ tòa nhà rời đi, Vu Ba mặt mo ngại cùng cười cười, nói khẽ: “Cậu Thần, chủ Vụ gọi điện cho cậu cậu không nghe, cho nên chỉ có thể tự mình tìm đến cửa”
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi mấy phần: “Tôi biết ông muốn làm gì, hôm nay tôi không quay về đâu.”
“Cậu Thần, nói thế nào đó cũng là ông ngoại của cậu, Cậu Thần tính tình như trẻ con thế này là không được.”
Dạ Âu Thần nhíu lông mày, trẻ con đùa nghịch? Anh đã lớn như thể, sao có thể cư xử như trẻ con? Anh làm như vậy chẳng qua là để thể hiện cho Uất Trì Thần thấy ý kiến của mình bất kể thế nào cũng sẽ không thay đổi.


Mặc dù thời gian anh quen biết với Hàn Minh Thư không dài.

Nhưng Hàn Minh Thư cho anh cảm giác lấp đầy nội tâm trống rỗng, cảm giác khi mấy đi thì trong lòng cũng không còn gì nữa.

Đời này anh sẽ không thể nào từ bỏ cô.

Vụ Ba tiếp tục hỏi: “Cậu Thần, thật không dám giấu gì, tình trạng bây giờ của ông chủ không tốt lắm, ông ấy cũng nói rồi… nếu tối nay cậu không về nhà.

vậy thì ông ấy có thể sẽ…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui