Xin chế nào thấy mình còn sai sót tên nhân vật báo vào group cho mình biết với nhé!
Dạ Âu Thần đang lo lắng cho cô, nhưng cũng không nói cho cô biết lý do, bây giờ bị cô hỏi một câu như thế, dường như không khi cũng trở nên ấm áp hon.
Anh hơi híp mắt lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô “Anh đã từng nói muốn ở với em sao?” Hàn Minh Thư Mặ
Hay là nói, là em muốn ở cùng với anh?”
“Em…”
Gò má trắng nõn của Hàn Minh Thư lập tức đỏ lên, giải thích thay cho mình: “Em mới không nghĩ như thế, là anh tự minh nói muốn đổi chỗ thay em “Ừ, thực sự là đổi chỗ không sai, nhưng anh có nói muốn ở cùng em sao?” Anh xích người lại, hô hấp ấm áp càng lúc càng gần cô: “Xem ra, trong lòng em nghĩ như thế.
“Em không có!” Hàn Minh Thư vừa tức vừa thẹn đầy anh ra, sao mình lại bị anh giờ bài cũ thế này? “Lần trước là ai… treo đồ lót trên bộ vest của anh? Em dám nói không phải ám chi anh làm chút gì với em chứ?”
Lúc nói lời này, môi anh đã dán lại gần, nhẹ nhàng cọ xát bên tại cô.
Từ lúc hai người xác định quan hệ đến bây giờ, dù đã từng hôn, nhưng tạm thời thân thể chưa tiếp xúc ở mặt đó, coi như có thì cũng là vì quan hệ mà kiềm chế lại.
Nhưng hôm nay vấn đề này lại được nhắc đến…
Chuyện lần trước, thực sự là ngoài ý muốn.
Nhưng mà cái khúc mắc này vẫn không thể bước qua được cô cảm thấy đó chính là một sai lầm mà để lại hối hận lâu dài.
Nếu đã là ngoài ý muốn, thì chắc chắn không phải ám thị anh cái gì, lúc đó hai người căn bản không có bất cứ quan hệ gì, cô làm sao có thể làm ra loại ám thị đó cơ chứ?
Nhưng mà rõ ràng Dạ Âu Thần lại không nghĩ như vậy, anh áp lên cổ cô, đôi môi như cố ý lại như vô tình mà cọ sát lên làn da trắng ngần ở cổ cô, thở ra một luồng hơi nóng, mềm mại như bông vải đang có sát vậy.
Bàn tay đặt bên hông cô đột nhiên di chuyển lên trên, Hàn Minh Thư cũng cảm giác được hơi thở của Dạ Âu Thần đang dần trở nên gấp gáp.
Hàn Minh Thư căng thẳng mà chớp mắt, đôi môi anh đào vô thức mà hé ra một chút: “Không, không được Nhưng mà trả lời cô là bờ môi của Dạ Âu Thần
Bich! “Tổng giám đốc, vừa nãy tôi đã quên nói với anh, về chuyện…”
Ngay tại lúc cả người Hàn Minh Thư đều mềm nhũn, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đầy ra, chị Lâm vừa nói vừa đi vào kết quả liền thấy được một màn làm cho người khác khiếp sợ.
Chị Lâm không thể tin được mà trừng lớn mắt.
Chị Lâm: “…”
Cô ấy sửng sốt vài giây, nói một tiếng xin lỗi, sau đó lui ra ngoài.
Hàn Minh Thư đứng một bên, đã xấu hổ để mức muốn chui xuống đất rồi.
Vốn đi có không dám để cho người khác biết, nhưng lại không ngờ là bị chị Lâm nhìn thấy cảnh này.
Thực sự là chuyện rất bình thường giữa cặp đôi yêu nhau, nhưng mà bị người quen bắt gặp thì vẫn rất xấu hổ.
Cô cần môi dưới, tay đan vào nhau, sau này cô làm sao mà đối mặt với chi Lâm đây?
Ngay lúc cô đang bối rối, Dạ Âu Thần lại nói với “Qua đây!”
Hàn Minh Thư: ngu
Dạ Âu Thần mặt không đổi sắc mà nói: “Tiếp cô.
tục.”
Cô không hề nghĩ gì mà nói một câu: “Đã bị chị Lâm thấy rồi, anh còn có tâm tình hả?”
Thấy cô bất động tại chỗ, Dạ Âu Thần mím môi, nắm lấy cắm cô, củi người hôn xuống, trong nháy mắt hơi thở nóng bỏng đã vây lấy Hàn Minh Thư.
Cô căng thẳng mà chớp mắt, đã sắt gần đến nổi có thể nhìn thấy được lỗ chân lông của Dạ Âu Thần, vừa nãy đột nhiên bị cắt ngang, cô thực sự là không có tâm tình tiếp tục nữa.
Vì vậy khi Dạ Âu Thần chuẩn bị mở răng của cô ra, Hàn Minh Thư dã dấy anh ra..