Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Cô không nhịn được sự tò mò từ đáy lòng nên hỏi một câu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái lộ ra vẻ tò mò, Dạ Mạc Thâm không hiểu tại sao lại cảm giác có chút chột dạ Ánh mắt của cô quá sạch sẽ, không có một tia tạp chất nào, cứ như vậy tiến thẳng vào đáy lòng anh.
Dạ Mạc Thâm dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Ông ngoại tôi mời khách ăn cơm”
Giải thích xong Dạ Mạc Thâm nhanh chóng nhíu chặt lông mày, vì sao anh lại muốn giải thích nhiều với cô gái này như vậy? “Tóm lại là hôm nay cô nợ tôi, nhớ chưa?”
Hàn Mộc Tử cũng không nói gì nữa, chỉ là vô thức gật nhẹ đầu.
Sau khi cô nhìn xe Dạ Mạc Thâm rời đi, trong lòng có một loại cảm giác mất mát không giải thích đượt Cũng không phải trách anh lỡ hẹn, dù sao ai cũng có việc gấp Cô chẳng qua là lòng tràn đầy mong đợi cả một ngày, tưởng tượng sau khi về nhà sẽ làm gì, đồng thời muốn xem xét xem tối nay hai người có thể tiến thêm một bước hay không, quan sát phản ứng của anh một chút.
Bây giờ tất cả đều rơi vào khoảng không, trong lòng sẽ có cảm giác chênh lệch, Hàn Mộc Tử thở dài một hơi, đưa tay chạm vào gò má của mình, sau đó tiếp tục đi đến trạm tàu điện ngâm Ai, con người quả nhiên không thể có quá nhiều thứ quen thuộc nếu không… dễ có cảm giác mất mát.
Cô đi rất chậm, giống như đang tản bộ cũng không biết mình đi được bao lâu, Hàn Mộc Tử cảm giác giống như có một chiếc xe đi theo mình Ban đầu cô nghĩ rằng mình bị ảo giác, nhưng một lát sau phát hiện ra chiếc xe kia vẫn chầm chậm ung dung đi theo cô.
Cô nhăn đôi mi thanh tú lại, lấy điện thoại di động mở camera ra đưa lên nhìn.
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc thò ra, vẫy vẫy tay với cô.
Hàn Mộc Tử: “… “
Đoan Mộc Trạch?
Tại sao lại là anh ta?
Anh ta đi theo mình làm gì?
Hàn Mộc Tử dừng bước quay đầu lại nhìn anh ta.
Đoan Mộc Trạch nhanh chóng lái xe đến trước mặt cô, nhíu mày: “Lên xe đi?”
So sánh với Dạ Mạc Thâm, lúc Hàn Mộc Tử đối mặt với Đoan Mộc Trạch một chút biểu cảm cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta.
“Hả? Quen biết bao lâu rồi? Sao mỗi lần gặp tôi đều là bộ dạng khổ cực oán hận như thế? Tôi nhớ là tôi cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với cô? Mà cô biết cô dùng ánh mắt này nhìn tôi làm tôi liên tưởng đến cái gì không?”
Hàn Mộc Tử không trả lời.
Đoan Mộc Trạch cong môi: “Giống như nhìn bạn trai cũ vậy”
Sau một giây, Hàn Mộc Tử quay đầu đi tiếp.
Đoan Mộc Trạch thấy thế, nhanh chóng mở cửa xe chạy nhanh đuổi theo cản đường cô.
Nhìn Đoan Mộc Trạch năm lần bảy lượt chặn trước mặt mình, Hàn Mộc Tử thật sự không có chút cảm tình nào với anh ta, mặc dù lần trước anh ta cứu cô nhưng với cô mà nói, anh ta cũng chỉ là một người xa lạ.
Mà em gái anh ta còn từng muốn câu dẫn Dạ Mạc Thâm.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?”
“Không làm gì nha, chỉ là gặp cô ở đây, tò mò chứ sao?”
Nghe vậy Hàn Mộc Tử kéo môi cười lạnh thành tiếng.
“Gặp tôi? Chẳng lẽ không phải anh đi theo tôi sao?”
Nụ cười bên môi Đoan Mộc Trạch nhạt dần: “Xem ra cô có thể đoán được mục đích tôi đến đây hôm nay”
Cô có đoán được đâu? Nhìn Đoan Mộc.
Trạch trước mặt, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, sau đó nói: “Có chuyện gì, anh nói đi.”
*Nơi này không thể dừng xe, chắc cô cũng biết” Đoan Mộc Trạch nhìn cô cười sau đó nhìn chỗ mình đỗ xe bên cạnh: “Lên xe trước đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện tiếp?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...