Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Sau này anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết”
Cô dường như đã chấp nhận cách xưng hô ‘chị dâu nhỏ mà anh ta gọi mình.

Hàn Anh Thư cảm thấy anh ta gọi như vậy …cũng không có sai.

Rốt cuộc thì, suýt chút nữa cô và Dạ Âu Thần đã kết hôn.

“Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác, vậy xem như chị dâu tha thứ cho tôi rồi nhé, có vài chuyện về Uất Trì Thần tôi muốn kể cho cô.

“Chuyện gì cơ?”
Hàn Minh Thư tò mò hỏi.


Sau đó, thông qua lời kể của Kiều Trị, Hàn Anh Thư biết được thêm rất nhiều chuyện của Uất Trì Thần… có điều chỉ là chút chuyện nhỏ, không được xem là chuyện gì lớn lao cả Hàn Anh Thư liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cô lại cúi đầu nhìn đầu hồ, khoảng mười lăm phút nữa chị Lâm sẽ tới, hằn là cô vẫn còn thời gian để hỏi những chuyện mà mình muốn biết.

“Thật ra tôi vẫn luôn muốn biết một việc, Uất Trì Thần anh ấy… Vẫn luôn ở nhà Uất Trì sao?”
Vấn đề này chỉ là để thử Kiều Trị vì cô đã biết sự thật, nếu như Kiều Trị thành thật trả lời cô, vậy thì sau này có thể tin tưởng anh ta, nhưng nếu anh ta không nói thật Quả nhiên sau khi nghe xong câu hỏi, vẻ mặt Kiều Trị có chút kỳ lạ, anh ta nhìn Hàn Anh Thư, định nói gì đó rồi lại thôi.

“Sao hả, có gì khó nói sao?”
Hàn Anh Thư lại hỏi.

Kiều Trị gật đầu, vẻ mặt anh ta có chút rồi rằm, Hàn Minh Thư cũng không vội, cô nhẫn nại chờ anh ta trả lời.

Một lát sau, có vẻ như Kiều Trị đã suy nghĩ cẩn thận, anh ta năm chặt tay lại, nhìn Hàn Minh Thư nói: “Thật ra cũng không phải không thể nói cho cô biết, có điều… cô thật lòng với Uất Trì Thậm chứ?”.

Hàn Anh Thư hơi ngập ngừng, sau đó cô nói: “Anh thấy vậy thì chính là như vậy.

Kiều Trị không ngờ cô lại trả lời như vậy, trong lòng anh ta có chút bất mãn, có điều ai bảo cô là người mà Uất Trì Thần coi trọng chứ? Những người có tính cách như Uất Trị Thâm, tám chín phần sẽ không chấp nhận việc bị sắp đặt một vị hôn thế.

Cho nên, anh ta cảm thấy trước mắt điều này là rất có khả “Uất Trì Thầm không phải vẫn luôn ở trong nhà, anh ấy là năng cháu ngoại mà ông cụ Uất Trì tìm về Trong lòng Hàn Minh Thư khẽ run lên, thật sự là cháu ngoại của Uất Trì Thần.

“Cháu ngoại được tìm về?”
Hàn Anh Thư chớp chớp mắt, làm ra vẻ không biết gì: “Lẽ nào trước kia không ở nhà Uất Trì? Về lý thuyết, những gia tộc như nhà Uất Trì, ai lại bỏ nhà ra đi chứ?”
“Cô nói không sai, gia tộc như Uất Trì, người bình thường ai nấy nghe thấy đều hâm mộ muốn chết, nhưng những người trong gia tộc này đều rất kỳ lạ, tôi nghĩ khả năng là những người trong nhà họ có phúc mà không biết hưởng”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Hàn Anh Thư gật đầu, cô lại hỏi tiếp: “Vậy… ông cụ Uất Trì tìm ở đâu ra đứa cháu ngoại này vậy?”

Kiều Trị chớp chớp mắt nhìn Hàn Minh Thư.

“Còn chẳng phải là do một lần ngồi thuyền Kiều Trị vừa định nói ra toàn bộ mọi chuyện cho Hàn Minh Thư thì ngoài cửa lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.

“Xem ra hai người nhàn rỗi quá nhỉ, có cần tôi gọi một cuộc điện thoại nữa hay không?”
Hai người đồng loạt sửng sốt, nhìn ra phía cửa.

Không biết Dạ Âu Thần đã tới phòng thư ký từ lúc nào, ảnh mắt anh lạnh như băng, nhìn chăm chăm hai người họ Ánh mắt anh sắc bén, hằm hằm sát khí nhìn Kiều Trị, Kiều Trị cảm thấy đầu óc như muốn tê liệt đến nơi, anh ta nhỏ giọng nói: “Chị dâu, tôi đi trước đây, chuyện kia lúc khác nói với cô sau Nói rồi, chưa kịp để Hàn Anh Thư đáp lại, Kiều Trị lập tức trốn mất.

Nực cười, nếu lúc này mà anh ta còn không biết điều rời đi, Uất Trì Thần lại gọi cho ông ta một cuộc điện thoại, vậy thì anh ta trở về sẽ bị tra tấn đến chết mất, thế nên vẫn là nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Sau khi Kiều Trị rời khỏi, Dạ Âu Thần cũng đi luôn.

Rất nhanh sau đó, chị Lâm đã tới, mọi người lại bắt đầu làm việc như bình thường.


Cuối cùng thì ngày chủ nhật mà Hàn Anh Thư mong chờ đã tới, cả người cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, cô ngủ một mạch đến giữa trưa, sau khi rời giường cô nấu đồ ăn, sau đó dọn dẹp một chút rồi mang chiếc áo khoác mà Dạ Âu Thần để lại tới tiệm giặt là, nhân tiện tới siêu thị mua ít đồ luôn.

Vừa về tới nhà đã thấy Đậu Nành gọi video tới cho cô.

Hàn Minh Thư vừa mở cửa vừa nhận điện thoại, nhìn Đậu Nành khẽ lắc lư cái đầu, cô nhịn không được mà bật cười: “Làm cái gì đó?”
“Mẹ, mẹ không nhớ Đậu Nành sao? Đậu Nành không gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cũng không thèm để ý đến Đậu Nành luôn, Đậu Nành đau lòng lắm, không có ba bên cạnh mẹ lại bắt nạt con, mẹ không yêu Đậu Nành nữa sao Khi cậu bé nói lời này, cái đầu nhỏ rũ xuống, thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, không vui, khiến người ta không khỏi thương xót.

Hàn Anh Thư ngay lập tức mềm lòng, cô đau xót nói: “Con ngoan ngoãn nghe lời một chút, không phải con đã đồng ý với mẹ là sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ đưa ba về sao? Sao mới mấy ngày mà con lại không nghe lời rồi?”
Đậu Nành chu chu môi: “Đúng vậy, đúng là Đậu Nành đã đồng ý với mẹ, nhưng mà những ngày không có mẹ ở bên cạnh Đậu Nành buồn lắm.

Mẹ, Đậu Nành muốn đi tìm mẹ có được không? Trước kia mẹ đi đâu cũng đều mang Đậu Nành theo mà”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui