Hàn Minh Thư vừa đưa văn kiện quay lại liền nhìn thấy chị Lâm đứng ở cửa phòng thư ký, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
“Chị Lâm?”
Chị Lâm nhìn cô, đáy mắt có chút thất vọng.
“Chị cho rằng em là người nghiêm túc.”
Nghe lời này, trong lòng Hàn Minh Thư lộp bộp một cái, bờ môi bất lực mở ra, sau đó hỏi: “Chị Lâm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Buổi sáng lúc chị kêu em đi dọn phòng làm việc, chị đã nói với em thế nào?”
Hàn Minh Thư nhớ lại, sau đó nói ra lời chị ta nói: “Chị Lâm nói cậu Thần thích sạch sẽ, không thích bụi bặm.”
“Vậy em có làm theo không?”
Hàn Minh Thư gật đầu: “Đương nhiên có, sao em có thể không làm theo chứ?”
Trời biết cô vì công việc này mà luôn cố gắng hết sức lực của mình.
“Em chắc chắn mình có làm theo?” Chị Lâm híp mắt đánh giá Hàn Minh Thư, ánh mắt cô sạch sẽ không chút tạp chất, nhìn quả thực không giống đang nói dối, chẳng lẽ cô thật sự không cố ý lén lười biếng? Nhưng nếu dọn dẹp sạch sẽ rồi, tại sao cậu Thần còn tức giận chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, chị Lâm chỉ có thể nói: “Em đi theo chị đi.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể theo bước chân chị ta, hai người cùng tới phòng làm việc của tổng giám đốc, trên đường, Hàn Minh Thư cũng rất thấp thỏm bất an, không phải ngày thứ hai mình tới thì đã bị sa thải rồi chứ?”
Vậy cố gắng trước đó của cô há chẳng phải vô ích rồi sao?
Không được, cô không thể bị sa thải, cô phải nghĩ cách ứng phó.
Thế là Hàn Minh Thư bèn thầm nghĩ rất nhiều cách ứng phó trong lòng, nhưng cũng không biết có phải vì quá nôn nóng hay không, đầu óc cô lại trống rỗng, không nghĩ ra được gì cả.
Đến cửa phòng làm việc, tim Hàn Minh Thư đã bắt đầu đập tăng tốc.
Cửa phòng làm việc cũng không đóng, cứ mở như vậy, chị Lâm vẫn lễ phép gõ cửa: “Cậu Thần?”
Giọng nam trầm thấp không mang theo chút độ ấm từ trong truyền ra: “Vào đi.”
Khí áp lạnh lan khắp toàn bộ căn phòng.
Chị Lâm nhắm mắt, rõ ràng không muốn đụng vào chuyện xui xẻo này, hít sâu một hơi sau đó lộ ra nụ cười quay đầu nói với Hàn Minh Thư: “Cậu Thần kêu em vào đấy.”
Hàn Minh Thư: “...”
Mặc dù chị ta mặt đầy tươi cười, nhưng có vẻ cứ quỷ dị là thế nào?
“Chị Lâm, cái đó...”
Chị Lâm không cho cô cơ hội nói chuyện, kéo cánh tay cô, đẩy cô vào trong, khẽ nói: “Em tự cầu nhiều phúc đi, cố lên.”
Hàn Minh Thư căn bản không kịp hỏi rõ vấn đề mình muốn hỏi, chị Lâm đã biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại mình cô.
“Ngây ra đó làm gì?” Giọng nam lạnh lẽo truyền tới, sống lưng Hàn Minh Thư chợt lạnh, quay đầu liền đối diện với con ngươi đen nhánh của Dạ Âu Thần, trong lòng Hàn Minh Thư cả kinh, liền nghe thấy anh nói: “Còn không cút tới đây xem chuyện tốt mà cô làm.”
Cô?
Hàn Minh Thư cũng không biết mình đã làm chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu Dạ Âu Thần thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt, thế là cô bèn đi về phía anh.
“Cậu...Thần.”
Lúc gọi câu này, cô còn rất luống cuống, nhưng không còn cách nào, nhập gia tùy tục, ai kêu anh bây giờ đã được vinh danh rồi chứ?
Hàn Minh Thư đi tới không xa cạnh anh, mặt nghi hoặc nhìn anh.
Cô vừa tới gần, mùi thơm trên người lại quanh quẩn, trong hô hấp toàn là hơi thở thuộc về cô.
Dạ Âu Thần không phải chưa từng ngửi qua hương vị phụ nữ, nhưng mùi vị trên người người phụ nữ kỳ quái này sao lại không đáng ghét?
Lướt nhìn cô một cái, cô đang mở đôi mắt sạch sẽ nhìn mình, mặt mày vô tội, căn bản không giống đến nhận sai.
Dạ Âu Thần chỉ vào bệ cửa sổ.
Hàn Minh Thư bèn bước nhanh tới, cẩn thận nhìn, phát hiện không có vấn đề gì, thế là bèn nói: “Chỗ này dọn rất sạch sẽ mà, không có bụi.”
Anh nhịn lại cơn tức của mình, híp mắt: “Cô chắc chắn?”
Hàn Minh Thư: “Không có.”
Dạ Âu Thần: “...”
Lật mặt như trở bánh tráng.
Tranh thủ giây phút anh im lặng, Hàn Minh Thư dứt khoát nhận sai.
“Tôi sai rồi, là tôi làm việc không nghiêm túc, tôi lập tức dọn lại!”
Bất kể đã xảy ra chuyện gì, nhận sai trước là đúng, cô bây giờ không thể ngang với anh.
Không đợi Dạ Âu Thần phản ứng lại, Hàn Minh Thư bèn ra khỏi phòng làm việc đi lấy dụng cụ quét dọn, sau đó quay lại chuẩn bị quét dọn lại phòng làm việc.
Cô dùng khăn ướt lau bục cửa sổ, vừa nghiên cứu cửa sổ xảy ra vấn đề ở đâu.
Đang nghiên cứu thì sau lưng truyền tới giọng nói của Dạ Âu Thần.
“Cà phê.”
Hàn Minh Thư sững sờ một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn anh.
Động tác của cô khiến Dạ Âu Thần cau mày, không vui: “Nghe không hiểu?”
“Tôi đi ngay!” Cô đặt khăn ướt trong tay xuống, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, phát hiện cô đi khập khiễng, tần suất chậm, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhìn ra, hơn nữa...đại khái là vì cô đi quá nhanh.
Chân cô bị thương rồi?
Suy nghĩ này vừa lóe qua, Dạ Âu Thần bèn nguy hiểm híp mắt lại, đáy mắt đen nhánh tràn ra u ám.
Đáng chết.
Anh đang nghĩ gì vậy.
Hàn Minh Thư đến phòng trà nước, pha một ly cà phê cho Dạ Âu Thần, trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Hôm qua lúc anh uống cà phê mặc dù cau mày, nhưng hình như sau đó cô lại pha một ly, anh cũng không ghét bỏ, vậy chứng minh liều lượng hôm qua của cô là đúng.
Nhưng tránh xảy ra vấn đề, cà phê lần này cho Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư vẫn lén thử một ngụm.
Xác nhận không sai, Hàn Minh Thư mới bưng cà phê cho anh.
Dạ Âu Thần đã mở máy tính xử lý công việc, sau khi Hàn Minh Thư đặt cà phê xuống, thấy anh không nói gì, lại vội vàng đi lau bệ cửa sổ.
Cửa sổ rất rộng, rất to, phủ một tấm đệm mỏng ở trên, Hàn Minh Thư phát hiện chất lượng đệm này rất tốt, hơn nữa màu sắc cũng đơn điệu, chẳng lẽ là Dạ Âu Thần tự mình chọn?
Cô suy nghĩ, tò mò khom lưng, lật một góc đệm mỏng lên xem.
Không thấy còn may, vừa nhìn, cô mới phát hiện bên dưới đệm mỏng có một lớp bụi mỏng, dưới ánh mặt trời càng trở nên rõ ràng, cô vươn ngón tay quệt, đầu ngón tay trắng nõn lập tức dính bụi.
Thấy vậy, Hàn Minh Thư bỗng bừng tĩnh.
Thì ra...điều anh chỉ là bụi dưới tấm đệm này.
Hàn Minh Thư có chút buồn bực lau bụi dưới đáy, sau đó quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Dạ Âu Thần giơ tay, bưng ly cà phê.
Lúc này ánh mặt trời vừa khéo, anh ngồi trong phòng làm việc khuôn mặt tuấn mỹ, động tác ưu nhã nhấp cà phê, hợp cùng phòng làm việc cách điệu, giống như mỹ nam bước ra từ bức họa dưới ngòi bút của danh gia.
Tâm tư Hàn Minh Thư khẽ động, nghĩ đến ly cà phê còn là mình đã uống trước.
Mà anh, không biết gì cả, đã uống cà phê mình từng uống.
Cô vốn không muốn làm vậy, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa Dạ Âu Thần và mình, cảm thấy uống trước một ngụm cũng không sao.
Nghĩ tới đây, bờ môi Hàn Minh Thư dần hiện lên nụ cười.
Cô bằng lòng chậm rãi tiếp cận anh như vậy, để anh nhớ ra mình, cam tâm tình nguyện quay về bên mình, mà không phải bày tất cả những chuyện anh không biết ra trước mặt anh, sau đó nói với anh, anh phải tiếp nhận, bởi vì đây chính là sự thật.
“Đẹp không?”
- ----------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...