Làm trợ lý cho thư ký.
Nghe thì có vẻ là một chức vụ rất cao cấp, nhưng nói thật lòng mà nói chính là chân sai vặt làm mấy việc nặng nhọc cho thư ký mà thôi.
Còn thư ký thì lại phải thay tổng giám đốc chịu khổ chịu mệt.
Còn trợ Lý cho thư ký, vậy thì càng mệt mỏi hơn.
Chẳng hạn ngày đầu tiên đi làm, Hàn Minh Thư phải chạy tới chạy lui, lúc nào cũng phải nghe mệnh lệnh của chị Lâm, dù sao thì ba tiếng đồng hồ buổi sáng, thì có đến hai tiếng rưỡi Hàn Minh Thư không ở văn phòng thư ký.
Nếu không phải là chạy tới chỗ này thì chạy tới chỗ khác, chạy khắp nơi gửi tài liệu.
Tập đoàn lớn…
Khối lượng công việc đương nhiên không thể giống được, Đợi cô ấy có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không dễ dàng gì, chị Lâm lại cầm ra một tập tài liệu vô cùng dày bảo cô làm quen với môi trường.
Hàn Minh Thư ngồi trên sofa, lật qua lật lại lặng lẽ xem tài liệu.
Buổi sáng, khi cô đi gửi tài liệu, do chưa quen nên đã chạy nhầm chỗ, nếu như sau này ngày nào cũng phải đi gửi như vậy, đợi đến khi cô quen với công việc rồi, có lẽ khối lượng công việc của cô sẽ giảm bớt rồi.
Chỉ có điều…
Hàn Minh Thư lật xem tài liệu bỗng nhíu mày, theo như những gì cô phải làm khi đảm nhận vị trí này, dường như…không có một chút cơ hội nào đến gần Dạ Âu Thần.
Hừm.
Nghĩ đến cuộc gặp mặt ở thang máy ba ngày trước, Hàn Minh Thư lại bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lần đó, cô rõ ràng đã tiết lộ cho anh biết chuyện cô đến ứng tuyển vị trí trợ lý thư ký, nhưng anh không ra lệnh cho cô không được đến công ty.
Đây là tình hình gì vậy?
Anh ấy đang cố tình xuống nước với cô? Hay…anh ấy không quan tâm đến chuyện này?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Minh Thư cảm thấy khả năng cao là vế sau.
Dù sao thì vị trí này về cơ bản cũng không có gì đe dọa đến Dạ Âu Thần, bởi vì bình thường ngay cả gặp mặt còn chẳng được.
Người có thể gặp được Dạ Âu Thần, chỉ có chị thư ký Lâm, cô dù sao cũng chỉ là người trung gian giữa chị Lâm và các nhân viên cấp dưới thôi, thu gom tất cả mọi chuyện, sau đó sắp xếp lại một lượt rồi báo cáo cho Dạ Âu Thần là được.
Về phía tin tức của Dạ Âu Thần, cũng là do chị Lâm truyền đạt.
Nghĩ đến điều này, sau này cô thực sự không có cơ hội đến gần Dạ Âu Thần.
Không có cơ hội đến gần anh thì làm sao có thể tác động để anh hồi phục trí nhớ?
Ngay lập tức, biểu cảm của Hàn Minh Thư trở nên phiền não.
“Đến giờ ăn cơm rồi, cô không xuống đi ăn cơm sao?”
Đột nhiên vang lên câu hỏi, Hàn Minh Thư ngầng đầu kêu lên một tiếng, nhìn thấy chị Lâm đang đứng trước mặt cô.
Cô gần như đã thu dọn xong rồi, đang lấy chìa khóa mang theo.
“Chị Lâm?”
“Đến giờ ăn cơm rồi.”
Hàn Minh Thư lúc này mới tỉnh táo trở lại, cô liếc nhìn đồng hồ trước mặt, thật sự đến giờ tan làm rồi.
“Ái chà, cô làm việc thật có tâm đấy, không hề phàn nàn một câu nào, chạy cả buổi sáng cũng mệt rồi đúng không? Mau nghỉ ngơi chút sau đó đi ăn đi.”
“Cảm ơn chị Lâm.”
Hàn Minh Thư lúc này mới gấp sách lại, chị Lâm không ăn cơm ở công ty, vì chị ấy phải về nhà nấu cơm cho con, một giờ chiều mới đến giờ làm việc.
Hàn Minh Thư về nhà cũng chỉ có một mình, cô cũng lười khi phải chạy tới chạy lui, nên định tới thẳng nhà ăn của công ty ăn trưa.
Vừa mới đến trước cửa thang máy, cô liền gặp một người rất quen.
“La Lo Li?”
“Hàn Minh Thư?” La Lo Li nhìn cô, vẻ mặt vui mừng đi về phía cô: “Cuối cùng cũng đợi được cô rồi, đi thôi, chúng ta xuống nhà ăn đi.”
Hàn Minh Thư: “Cô đang đợi tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi đang nghĩ liệu mình có thể đến để thử vận may không, không ngờ lại gặp được cô.”
Hàn Minh Thư: “…”
Đến tầng của cô để đợi, có thể không gặp được cô sao? Nhưng thấy cô thật sự thiếu người đi cùng, Hàn Minh Thư lúc này mới nói: “Đi thôi, xuống nhà ăn ăn cơm.”
“Ừm ừm, tôi biết nhà ăn ở đâu, tôi dẫn cô đi.”
Hai người bước vào trong thang máy, sau khi La Lo Li ấn số tầng, cô bắt đầu hỏi: “Công việc trợ lý thư ký mệt không? Chị thư ký đó có khó gần không? Tôi nghe nói một trông số những người phỏng vấn hôm đó là thư ký, có phải không?”
La Lo Li giống như một đứa kẻ hiếu kỳ vậy, không ngừng đặt câu hỏi với cô.
“Ừ, người hơi lớn tuổi chính là thư ký.”
“Ấy, xem ra tôi đoán đúng rồi, vậy…người trẻ tuổi đó…”
“Đúng rồi.” Hàn Minh Thư ngắt lời cô, cười nhẹ một cái: “Tại sao cô lại nghĩ đến việc tới tìm tôi?”
La Lo Li dường như có chút hơi ngại ngùng, cắn môi dưới: “Tôi…tôi không dám một mình đến nhà ăn ăn cơm.
Ở đó nhiều người quá, nên tôi nghĩ cô cũng là người Nước H, hay là tới tìm cô cùng ăn cơm.”
Nghe xong, Hàn Minh Thư nhíu mày, hành động của La Lo Li này thật sự rất kỳ lạ.
“Trước đây cô chưa từng đi làm sao?”
“Tôi từng đi làm rồi.” La Lo Li gật đầu, nhìn thấy bộ dạng đang nhíu mày của cô, La Lo Li nghĩ rằng cô đang ghét bỏ mình, liền vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì cả, trước đây tôi cũng từng đi làm rồi, nhưng đều là làm trong nước, đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, tiếng anh của tôi không được tốt cho lắm, hơn nữa tôi cảm giác những người ngoại quốc này trông có vẻ dữ tợn, không dễ hòa đồng.”
Hóa ra là như vậy.
Chẳng trách cô ấy luôn tới tìm cô.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến nơi rồi, cửa vừa mở ra, Hàn Minh Thư liền bước ra ngoài, còn La Lo Li lại có chút lo lắng đi theo sau cô, dáng vẻ thấp tha thấp thỏm nhìn ngắm xung quanh của cô thật khiến người ta không nhịn được cười.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư rủ lòng từ bi, dẫn cô ấy đi ăn, khi cả hai người tìm được chỗ ngồi, La Lo Li mới cảm ơn cô: “Cảm ơn cô Minh Thư, nếu như không có cô, tôi không biết mình sẽ đứng ngơ ngác đến bao giờ.”
Hàn Minh Thư cũng để ý, cô ấy không phải nói sai, tiếng Anh của cô ấy quả thực không tốt, bởi vì vừa rồi lúc gọi món, La Lo Li đã nói sai tên của mấy món ăn, hơn nữa còn lắp ba lắp bắp.
Thật khó mà tưởng tượng được rằng, với vốn tiếng Anh như vậy mà cô ấy dám một mình ra nước ngoài làm việc.
“Cô…sao lại nghĩ tới việc ra nước ngoài làm việc vậy?”
La Lo Li gắp một miếng rau bỏ vào miệng: “Chắc cô cảm thấy tiếng Anh của tôi không tốt, vậy mà lại chạy ra nước ngoài làm việc đúng không? Thực ra…là vì lý do này, tôi muốn rèn luyện bản thân mình, bằng không, mọi người trong gia đình luôn cười nhạo tôi, tôi muốn chứng minh bản thân!”
Hóa ra là như vậy, cô ấy đến để học tập, hơn nữa có lẽ là do tức giận nên ra nước ngoài, trên người chắc không mang theo tiền.
Những cô gái bây giờ ấy mà, Hàn Minh Thư cười cười, uống một ngụm canh, không trả lời lại cô.
Lúc Hàn Minh Thư ăn cơm, vẫn luôn nghĩ đến chuyện liên quan đến Dạ Âu Thần.
Hiện giờ chỉ cần cô có thời gian rảnh, trong đầu đều nghĩ đến việc làm thế nào để giúp Dạ Âu Thần sớm hồi phục trí nhớ.
Cả bữa ăn cô ngồi ăn như người mất hồn vậy, sau khi ăn xong, La Lo Li đề nghị muốn cùng cô xuống dưới lầu đi dạo gần đó, dù sao vẫn còn thời gian.
Nhưng chạy tới chạy lui cả một buổi sáng, Hàn Minh Thư đã mệt lắm rồi, nhớ rằng phòng thư ký có một chiếc ghế sofa, nên muốn đi nghỉ ngơi một lúc, thế là cô liền từ chối La Lo Li.
Sau khi đến phòng thư ký, Hàn Minh Thư ngồi trên ghế sofa, cởi giày ra rồi nằm cuộn tròn người lại, dùng tay xoa xoa bắp chân.
Lâu lắm rồi cô mới chạy liên tục không ngừng như vậy, bắp chân cô đau không chịu được.
Đang xuýt xoa, điện thoại trong phòng thư ký đột nhiên kêu lên.
Hàn Minh Thư ngơ người một lúc, sau đó mới đứng dậy nghe điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam vô cùng lạnh lùng.
“Mang một tách cafe vào đây.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...