“Chẳng lẽ lời nói lúc nãy không phải là do cô nói hả?” Hàn Đông nhíu mày, ánh mắt sắc bén rơi ở trên mặt của cô giống như lưỡi dao.
Tiểu Nhan bất giác lùi về phía sau hai bước, ngón trỏ chọt chọt vào nhau: “Là em nói, nhưng mà… không phải là anh cũng nghi ngờ đó ư? Chắc chắn là anh cũng cảm thấy không đúng, cho nên mới để em gọi đầu đinh vào, nói thật thì bao thành bộ dạng này ai mà nhìn ra được cơ chứ, có điều là… em chính là cảm thấy cậu Dạ… rất không có khả năng có bộ dạng này.”
Nghe nói vậy, Hàn Đông mấp máy đôi môi mỏng, ánh mắt trở nên có chút sâu xa.
Anh cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng mà đối phương đang bị quấn băng gạc, có thể là do anh ta đã nghĩ sai.
“Tạm thời đừng nói chuyện này cho Minh Thư biết, sau khi trở về cứ giả bộ như là không có chuyện gì xảy ra, sau khi xác nhận thân phận rồi hẵng nói tiếp.”
Tiểu Nhan nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”
…
Hàn Minh Thư đi toilet ra phát hiện không nhìn thấy Tô Cửu ở trong phòng, chợt có âm thanh trò chuyện từ phía ban công truyền đến, cô nghe hai ba câu liền nghe ra Tô Cửu đang nói chuyện công việc.
Nghĩ lại lần này cô ta phải vừa đi vừa về hai bên với Hàn Đông, quả thật bận rộn chết đi được.
Hàn Minh Thư tùy tiện chọn một cái ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Cửu ở phía bên kia nói chuyện điện thoại xong, trở về liền nhìn thấy Hàn Minh Thư đang ngồi ở trên ghế, hiện tại là mùa đông nhưng mà Hàn Minh Thư chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.
Tô Cửu giật mình, nhanh chóng quay người lại cầm một cái áo khoác choàng lên trên người cho Hàn Minh Thư.
“Thời tiết lạnh lắm, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh, sức khỏe của cô mới vừa tốt được một chút, tự mình chú ý một chút đi.”
Cô ta giống như là một người chị khoác áo khoác cho Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Tô Cửu mỉm cười đưa tay nhéo gương mặt của cô, nhỏ giọng nói: “Cô còn trẻ như vậy không nên suy nghĩ nhiều làm gì, có rất nhiều chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
“Thuận theo tự nhiên?”
Hàn Minh Thư nói lại bốn chữ này, trái tim có chút khó chịu: “Năm năm trong quá khứ tôi đã nói với mình như vậy, có rất nhiều chuyện chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi, nhưng mà không nghĩ đến năm năm trôi qua trong lòng của tôi vẫn không có bất cứ thay đổi nào, có rất nhiều chuyện đều giữ lại dáng vẻ của lúc ban đầu.”
“Đây không phải là chuyện tốt à, mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, tình cảm giữa cô và cậu Dạ có thể như lúc ban đầu, đây chính là một chuyện đáng để trân trọng.”
“Nhưng mà bây giờ anh ấy ở đâu cũng không biết nữa.”
“Có lẽ đây chính là cuộc khảo nghiệm của ông trời đối với hai người.” Tô Cửu suy nghĩ, quyết định vẫn lấy một loại phương thức khác mà nói chuyện với Hàn Minh Thư.
Quả nhiên hai chữ khảo nghiệm đã thu hút Minh Thư, cô ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút kinh ngạc: “Khảo nghiệm hả?”
“Đúng vậy, chính là khảo nghiệm.
Thật ra thì chuyện liên quan đến hai người tôi cũng không biết nhiều cho lắm, nhưng mà tôi cũng hiểu được đại khái, tôi rất ghen tị với cô, dù sao thì có thể ở bên cạnh với người mình thích, cho dù thời gian không dài như vậy nhưng mà ít nhất cô cũng đã có được nó, vậy thì cuộc đời này của cô đã rất đáng rồi.”
Nói đến chuyện này, Hàn Minh Thư lại suy nghĩ đến lúc trước Tô Cửu thích anh trai của mình.
Một khoảng thời gian sau liền thấy Tô Cửu đã kết hôn, thật ra thì Hàn Minh Thư cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, bây giờ nhìn thấy gương mặt và bộ dạng của cô ta, hình như là vẫn còn thích anh trai của cô hả?
“Cô…” Vô ý muốn thăm dò bí mật trong đáy lòng của cô ta, Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, cảm xúc bị di dời, trong nháy mắt đã quên đi chuyện liên quan đến Dạ Âu Thần.
Tô Cửu bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống ở trước mặt của cô, sau đó bưng nước ấm lên rót một ly nước đưa qua cho Hàn Minh Thư: “Nè, uống nước đi.”
Sắc mặt của Hàn Minh Thư ngây ngốc nhận lấy nước đó.
“Chắc chắn là cô đang muốn hỏi tôi tại sao lại thích một người mà lại gả cho người khác?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tô Cửu, đúng là cô rất tò mò.
“Thật ra thì chuyện này cũng rất dễ hiểu thôi mà, ví dụ như nói mặc dù tôi thích anh ta nhưng mà anh ta không thích tôi, vậy thì tôi cũng không thể cưỡng ép anh ta ở bên cạnh tôi, có đúng không nào.
Cho dù tôi thật sự có biện pháp cưỡng ép anh ta cùng với tôi, vậy thì anh ta vẫn không thích tôi, như thế này có ý nghĩa gì đâu chứ.
Ngoài ra tôi thích anh ta cũng không đại biểu cả đời này tôi đều phải chờ đợi anh ta, ba mẹ của tôi đều hy vọng tôi có thể kết hôn sớm một chút, tôi cảm thấy có thể kiên trì đến độ tuổi đó đã là thành ý lớn nhất mà tôi đối với anh ta.”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư giống như đã hiểu cái gì, gật gật đầu.
Tô Cửu còn muốn nói tiếp cái gì đó, cô lại chủ động nói: “Thư ký Tô, cô đừng có nói nữa.”
Những lời này nói ra từ trong miệng của Tô Cửu, không thể nghi ngờ gì chính là đang xé mở vết thương đã lành lại cho người khác xem, trước kia cô ta bị thương sâu biết bao nhiêu.
Không cần thiết như vậy.
Tô Cửu ngẩn người, ngược lại không ngờ đến thế mà cô lại cắt đứt lời của cô ta, xem ra cô cũng là một người biết suy nghĩ.
“Thật ra thì tôi vẫn muốn làm sáng tỏ một chút, hiện tại tôi đối với anh trai của cô đã không còn tình cảm của trước kia, đại khái là cách một khoảng thời gian quá lâu cho nên tôi cảm thấy cái gì mà mình không đạt được thì cũng không quan trọng như vậy.”
Đương nhiên Hàn Minh Thư biết cô ta muốn diễn đạt ý gì trong những câu nói này, bề ngoài là làm sáng tỏ, nhưng trên thực tế là cô ta đang khuyên cô.
Nếu như chuyện của Dạ Âu Thần… là thật, thế thì cô phải nghĩ thoáng một chút.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không hiểu sao lại cảm thấy không vui, cô nhàn nhạt gật đầu: “Tôi biết rồi thư ký Tô à, đúng rồi, hồi nãy tôi thấy cô gọi điện thoại, công ty bộn bề nhiều việc lắm hả?”
“Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì.”
“Nếu như là việc nhỏ thì không cần phải gọi điện thoại cho thư ký Tô, cả ngày cứ vừa đi vừa về với anh trai của tôi mệt mỏi lắm nhỉ?”
“Cô Minh Thư nói cái gì vậy! Đây là công việc của tôi mà, về phần Hàn tổng, chỉ cần có thể ở bên cạnh em gái mình, tôi nghĩ là anh ta có mệt mỏi khó khổ sở đi nữa cũng không đáng kể.”
“Thư ký Tô, lần này sau khi trở về cô khuyên anh trai của tôi đi, kêu anh ấy đừng có đến đây nữa, tôi không hy vọng bởi vì nguyên nhân của bản thân tôi mà để các người phải đi đây đi đó thay tôi, nếu như hai người mệt muốn chết đi được, đến lúc đó tôi có làm cái gì cũng không có tác dụng.”
Tô Cửu: “… chuyện này hả, chỉ sợ là tôi không nói được Hàn tổng đâu, nếu như cô Minh Thư thật sự không muốn để Hàn tổng đến đây, vậy thì tự mình khuyên nhủ đi.”
Cốc cốc…
Phòng bệnh truyền đến tiếng gõ cửa, hai người đồng loạt quay đầu sang nhìn, vừa mới nhìn thấy Tiểu Nhan lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh, sau đó thò cái đầu vào trong, dáng vẻ như là ăn trộm.
Sau khi Tiểu Nhan ló đầu vào trong đối diện với ánh mắt của Hàn Minh Thư, trong nhắy mắt lại rụt trở về, giống như là làm sai chuyện gì đó.
“Tiểu Nhan, cô chạy đi đâu vậy?” Tô Cửu nhìn thấy cô liền đứng thẳng dậy: “Lúc nãy tôi muốn đi tìm cô, nhưng mà lại không thấy cô.”
Tiểu Nhan bị điểm trúng tên đành phải bước vào, có chút lúng túng mà cười cười với hai người, nhỏ giọng nói: “Tôi đâu có đi đâu, chỉ là nhàm chán tùy tiện đi ra ngoài một chút mà thôi.”
Cô chắc chắn sẽ không nói là mình ra ngoài với Hàn Đông, sau đó lại tìm thấy Dạ Âu Thần ở bên kia.
Huống hồ gì hiện tại vẫn còn chưa xác định người kia có phải là Dạ Âu Thần không nữa.
Hàn Minh Thư lại phát hiện động tác của Tiểu Nhan có chút không bình thường.
“Cậu làm sao vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...