Từ khi Tô Cửu nói với Hàn Đông tin tức Hàn Minh Thư mang thai, cả đêm Hàn Đông đều không cách nào thả lỏng hàng mày, cứ cau chặt lại, môi cũng luôn mím chặt, hơn nữa toàn thân tản ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Y tá kiểm tra cho Hàn Minh Thư cũng bị dáng vẻ này của anh dọa tránh xa, lại phải chấp hành nhiệm vụ của mình, làm xong thì rời đi như chạy trốn.
Tô Cửu là thư ký của Hàn Đông, theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên ít nhiều cũng hiểu tính tình anh.
Lúc này Dạ Âu Thần mất tích, hôn lễ cũng không cử hành thuận lợi, nhưng cô Minh Thư lại mang thai.
Nếu...Dạ Âu Thần thật sự xảy ra chuyện, không thể tìm về, vậy Hàn Minh Thư và đứa bé này thật sự là số khổ rồi.
Dù Tô Cửu đến bây giờ vẫn luôn cho rằng Dạ Âu Thần không sao, chắc chắn sẽ tìm trở về.
Nhưng mà, trời có mưa gió bất chợt, chuyện cũng không hẳn chiều theo lòng người.
Rất nhiều chuyện, trước thiên tai đều bất lực như vậy.
Ngẫm nghĩ xong, Tô Cửu bỗng đứng dậy, sau đó đi về phía Hàn Đông, ngồi xuống cạnh anh.
“Bác sĩ nói rồi, thân thể cô Minh Thư rất yếu ớt, bây giờ không xảy ra chuyện, còn có thể mẫu tử bình an đã xem như mạng lớn rồi.”
Mắt Hàn Đông khẽ xao động, bờ môi lại vẫn mím chặt, không tiếp lời.
Tô Cửu thử mở miệng: “Thực ra Hàn tổng, tôi lại cho rằng...đứa bé này đến rất đúng lúc, ít nhất...đối với cô Minh Thư mà nói, là một chuyện tốt.”
Nghe vậy, Hàn Đông không nhúc nhích, cả đêm cứ luôn im lặng lại vào lúc này ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, bờ môi mỏng khẽ mở: “Chuyện tốt?”
Tô Cửu thở dài trong lòng.
Quả nhiên cô đã đoán trúng tâm sự của Hàn Đông, nếu vậy thì dễ xử hơn nhiều rồi.
Tô Cửu mỉm cười, giọng chậm rãi dịu dàng: “Đúng vậy, Hàn tổng, nếu nói một câu khó nghe...cậu Dạ bây giờ sống chết không rõ, cô Minh Thư chỉ muốn tìm được cậu ấy, cùng cậu ấy đồng sinh cộng tử.
Nhưng anh và tôi đều từng tới khu hải vực đó, trừ phi...địa điểm cậu Dạ rơi xuống căn bản không phải nơi đó, nếu không...trải qua một đêm mưa to gió lớn gột rửa, người có thể sống sót thực sự ít đến không thể ít hơn.
Ngày mai...sẽ không phải ngày đẹp trời, Hàn tổng có thể hiểu ý tôi chứ?”
Hàn Đông mím môi, ánh mắt u ám vài phần.
Chính xác.
Khu hải vực đó vốn rất hung hiểm, lại thêm mưa bão tẩy rửa cả một đêm...người có thể may mắn sống sót, có bao nhiêu?
Chỉ sợ, ngày mai đội cứu hộ lại ra ngoài, nhưng là đi vớt thi thể.
Con người thường hi vọng có kỳ tích, sau đó ôm ảo tưởng đối với kỳ tích mà chờ đợi.
Nhưng mà...nếu kỳ tích dễ dàng xuất hiện như vậy, thì còn gọi là kỳ tích sao?
Trong lòng trầm trọng, Hàn Đông như có thể tưởng tượng tới, trước khi cử hành hôn lễ không lâu, Dạ Âu Thần đưa cho mình phần hợp đồng và những đảm bảo đó.
Người đàn ông đó e là thật sự định đánh cược tất cả để yêu Minh Thư, chỉ là bây giờ...!
“Hàn tổng, tôi cũng không phải cố ý nói những lời khó nghe như vậy, chỉ là...đang phân tích chuyện này mà thôi.
Nếu như...cậu Dạ thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cô Minh Thư nhất định sẽ không thể sống nổi, anh nói đúng không?”
Hàn Đông: “...Không sai.”
Theo tính tình hai hôm nay của cô, dù cô không tìm chết, nhưng những chuyện cô làm sao không phải một loại tự sát mãn tính chứ?
“Nhưng nếu có thai, thì sẽ không như vậy nữa...vì trong bụng có một sinh mệnh khác, cô Minh Thư chính là một người làm mẹ.
Cô ấy không có lý do để tùy tính, khiến đứa bé chết cùng mình.”
Hàn Đông: “...”
“Cho nên Hàn tổng, tôi mới nói đứa bé này đến rất đúng lúc.”
Là vậy sao? Bờ môi Hàn Đông khẽ động, anh chưa từng làm mẹ, thậm chí cũng chưa từng làm cha, không biết người làm cha mẹ rốt cuộc có tâm tình thế nào.
Nhưng Tô Cửu không như vậy, cô ấy từng làm mẹ, hẳn có thể trải nghiệm sâu sắc cảm nhận của Minh Thư.
Có lẽ, cô ấy nói đúng.
Có đứa bé này, chính là hi vọng sống tiếp của Minh Thư.
“Nói không chừng cô Minh Thư sẽ vì đứa bé này mà có thể chăm sóc tốt cho mình.”
Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một vùng trắng toát.
Đầu óc cô mơ hồ một lúc mới phản ứng lại mình đã vào bệnh viện rồi.
Không kịp suy nghĩ những chuyện khác, Hàn Minh Thư ngồi bật dậy, nhưng lại vì phản ứng quá kịch liệt mà lúc ngồi dậy, đầu óc choáng váng, trước mặt tối đen, thân thể cô lại ngã về trên gối.
Bịch!
Tiếng vang phát ra thoáng chốc kinh động tới Hàn Đông đang canh giữ bên cạnh.
Hàn Đông canh giữ Hàn Minh Thư mười mấy tiếng đồng hồ, lại thêm trước đó cũng không ngủ ngon, cho nên lúc canh cô, thấy cô luôn yên lặng ngủ, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Không nghĩ tới vừa nhắm mắt không bao lâu thì đã nghe thấy tiếng động.
Lúc Hàn Đông tỉnh lại, vừa khéo nhìn thấy Hàn Minh Thư ngã trở lại, sắc mặt anh biến đổi, vươn tay đỡ cô.
“Minh Thư, tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hàn Minh Thư ngã lại trên gối, mắt đầy sao vàng một lúc, trước mắt mới chậm rãi khôi phục lại rõ ràng, cô thở hổn hển, nửa ngày mới nói: “Anh? Dạ Âu Thần đâu?”
Hàn Đông: “...”
Ánh mắt anh u ám, mím môi đỡ cô dậy.
“Ngồi dậy rồi nói.”
Hàn Minh Thư được anh đỡ chậm rãi ngồi dậy, Hàn Đông chèn gối đầu sau lưng cô, sau đó khẽ nói: “Có khát không? Anh rót ly nước cho em?”
Rõ ràng là đang hỏi cô, nhưng nói xong, Hàn Đông liền trực tiếp đứng dậy đi rót nước, cũng không quản cô có trả lời hay không.
Sau khi rót nước ấm tới, Hàn Minh Thư chỉ đành nhận, khẽ nhấp một ngụm, nhưng rất nhanh lại nghe Hàn Đông hỏi cô: “Có chỗ nào không thoải mái không? Bác sĩ nói em tỉnh lại thì thông báo một tiếng với bà ấy, em đợi một chút.”
Sau đó Hàn Đông lại vội vàng đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh kêu người đi thông báo với bác sĩ.
Hàn Minh Thư: “...”
Cô lại uống ngụm nước, ngồi một lát liền cảm thấy đầu óc không còn choáng váng như vậy nữa, đợi Hàn Đông quay lại, cô mới hỏi: “Anh, bây giờ là lúc nào rồi?”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là ban đêm, chẳng lẽ trời còn chưa sáng sao?
Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, cô cảm giác mình ngủ rất lâu, hơn nữa bên ngoài yên tĩnh, cũng không đổ mưa.
Trận mưa đêm trước đó hẳn không tạnh nhanh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ...!
Giờ là đêm hôm sau rồi?
Sắc mặt Hàn Minh Thư biến đổi, kéo mở chăn muốn xuống giường, nhưng mũi chân còn chưa chạm tới mặt đất lạnh lẽo thì động tác của cô đã bị Hàn Đông chặn lại.
“Đi đâu?”
Anh cau mày, không vui hỏi.
“Anh, có phải đã qua một ngày rồi không? Âu Thần đâu? Người của đội cứu viện vẫn chưa tìm thấy anh ấy sao?”
Hàn Đông: “...đã qua một ngày rồi, về phần Dạ Âu Thần...vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào.”
“Bên đội cứu hộ thì sao? Hôm nay họ không đi tìm kiếm cứu hộ sao? Sao lại không có tin tức gì chứ?”
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng yếu ớt đến sắp ngồi không vững nữa, nhưng đụng tới chuyện của Dạ Âu Thần lại như đánh huyết gà, máu huyết sôi sục.
“Em có biết em bây giờ vô cùng yếu ớt không? Em có thể nghĩ cho mình một chút được không?
- ----------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...