Tô Cửu ở một bên nghe vậy cũng phụ họa: “Phải đó cô Minh Thư, người nhanh nhạy như anh Dạ, nhất định có thể hóa nguy thành an.”
Tuy nhiên những lời an ủi này, đối với Hàn Minh Thư mà nói không có tác dụng quá lớn.
“Cô Minh Thư rất lâu chưa có ăn gì rồi nhỉ? Sắc mặt rất không tốt, trước tiên uống ly nước ấm cho nhuận giọng, lát nữa ăn chút gì đó đi.”
Hàn Minh Thư một chút khẩu vị cũng không có, ngay cả khi uống nước cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu không thôi.
Cô của bây giờ, cảm thấy giống như có một cục khí đè trong lồng ngực, lên xuống không được.
Mắc kẹt như vậy, cứ kẹt mãi.
Khó chịu vô cùng.
Cô mím đôi môi trắng bệch không có trả lời.
Tô Cửu liếc nhìn Hàn Đông, suy nghĩ một phen, sau đó nói: “Cô Minh Thư cho dù không muốn ăn, cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình, cô nghĩ xem… nếu như cô không ăn không uống ngã bệnh ra đó, đến lúc đó làm sao đi tìm anh Dạ được?”
Câu nói này ngược lại đã nhắc nhở Hàn Minh Thư.
Cô đột nhiên ngẩng đầu chạm vào mắt Tô Cửu.
Cô ta nói không sai, nếu cô không ăn không uống sẽ ngã bệnh, cô làm sao đi tìm Dạ Âu Thần được chứ?
Không được, cô không thể tiếp tục như này, cô phải ăn thứ gì đó để bổ sung thể lực, sau đó đi tìm Dạ Âu Thần.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền cúi đầu yên lặng uống nước.
Nhìn thấy một màn này, trái tim luôn lơ lửng của Hàn Đông tóm lại coi như nới lỏng vài phần.
Như thế này… cũng tốt.
Trước tiên lừa cô đã, chỉ cần thân thể của cô không sao, những cái khác đều có thể từ từ.
Bởi vì khoảng cách không phải quá xa, bay máy bay khoảng ba tiếng thì đã tới nơi.
Khi xuống máy bay, Hàn Minh Thư suýt nữa thể lực không đủ mà ngã về phía trước, may nhờ Tô Cửu ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, Hàn Đông lập tức đi tới: “Thân thể của em không tốt, anh cõng em.”
Trên người cô vẫn mặc váy cưới chưa có thay, cho nên cả chặng đường thu hút không ít ánh mắt của mọi người, Hàn Minh Thư kéo chặt chiếc áo vest trên người, sau khi hít thở sâu vài lần thì lắc đầu.
“Không cần, em vừa rồi chỉ là ngồi lâu quá, cho nên có chơi choáng mà thôi.
Anh, thư ký Tô, em không sao, hai người không cần lo lắng.”
Cô còn phải đi tìm Dạ Âu Thần, trước khi chưa tìm được anh, cô tuyệt đối không thể ngã xuống.
“Thật sự không vấn đề chứ?” Hàn Đông nhìn cô hỏi.
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó cô vừa nhấc tà váy vừa đi về phía trước, bởi vì váy cưới là đặt may riêng, tà váy lại vô cùng dài, đi đường rất không tiện, khi đi tới một nơi không có ai, Hàn Minh Thư dứt khoát ngồi xuống, kéo tà váy lên tới bắp chân rồi buộc nút, sau đó nhấc tà tiếp tục đi.
Như thế, sẽ tiện hơn nhiều.
Bởi vì sân bay cách nơi xảy ra chuyện còn có một khoảng cách rất dài, cho nên bọn họ sau khi xuống máy bay còn phải ngồi xe, sau đó đi một vòng, chắc phải hơn một tiếng mới có thể tới hiện trường.
Khi đám người Hàn Minh Thư đến hiện trường, đã là buổi tối rồi.
Bởi vì nơi này xảy ra chuyện, vốn dĩ là phải phong tỏa, chỉ có điều bởi vì chỗ này tương đối hẻo lánh, cho nên người của chính phủ không có phong tỏa nơi này.
Khi Hàn Đông dẫn đám người Hàn Minh Thư đến hiện trường, phát hiện rất nhiều người của chính phủ đều vẫn đang tiến hành công tác cứu hộ trong đêm, sau khi nhìn thấy đám người Hàn Đông, một người trong đó trực tiếp nói: “Chỗ này nước chảy xiết, các người tốt nhất đừng lại gần.”
Ông ta nhìn thấy trên mặt Hàn Minh Thư còn mặc váy cưới, còn tưởng cô là đến đây chụp ảnh cưới.
Dù sao người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, khi chụp ảnh cưới tóm lại thích tới một số bờ biển, nằm ở trên mặt nước hoặc tựa vào đá chụp hình, nhưng loại hành vi này… thật ra là rất nguy hiểm.
Vì thế ông ta liền nhiều lời nói: “Muốn chụp ảnh cũng chọn ban ngày, nơi này chúng tôi đang làm công tác cứu hộ, hơn nữa các người tốt nhất đừng tìm nơi nguy hiểm như này để chụp ảnh, ngộ ngỡ rơi xuống rồi thì được không bù nổi mất.”
Ông ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, Hàn Minh Thư nghe thấy lời này, lại không nhịn được mà hốc mắt đỏ hoe.
Làn da của cô trắng, cộng thêm đả kích của chuyện này đối với cô rất lớn, sắc mặt liền trắng tới mức gần như thành màu trong suốt, lúc này hốc mắt vừa đỏ thì đặc biệt rõ ràng.
Ánh đèn chiếu xung quanh, vừa hay có một chiếc đèn pin chiếu vào mặt của Hàn Minh Thư.
Người của chính phủ lúc này mới phát hiện, cô tuy mặc váy cưới, nhưng nhìn trông lại rất nhếch nhác, lớp trang điểm và kiểu tóc đều lộn xộn, căn bản không giống cô dâu muốn chụp ảnh.
Sau khi ý thức tới điểm này, người của chính phủ đánh giá những người bên cạnh cô, quả nhiên không có phát hiện thợ chụp hình.
Chẳng lẽ, là ông ta hiểu lầm rồi sao?
Tô Cửu ở bên cạnh thấy hốc mắt của Hàn Minh Thư đều đỏ hoe rồi, trực tiếp đi tới giơ chứng minh thư của mình ra, vừa giải thích: “Xin chào, chúng tôi không phải là đến đây vui chơi chụp ảnh cưới, bạn của chúng tôi vừa hay là ngồi trên chiếc máy bay xảy ra chuyện này, cho nên…”
Lời nói đằng sau cô ta không có nói tiếp nữa, chắc đối phương đã nghe hiểu ý của cô ta.
Quả nhiên, đối phương sững ra, sau đó ánh mắt lần nữa dừng trên người Hàn Minh Thư.
Chẳng trách… nhìn cô sao mà nhếch nhác như vậy.
Tình hình này, chắc là khi kết hôn đã xảy ra chuyện?? Cho nên váy cưới đều không kịp thay đã chạy tới rồi.
“Em đừng sốt ruột.” Hàn Đông nắm tay của cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu ta nhất định ở đây.”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, hốc mắt đỏ hoe trông chẳng ra sao, nước mắt cứ trực trào trong hốc mắt.
“Có thế… qua đó xem thử không?”
Người của chính phủ thấy dáng vẻ này của cô, hốc mắt đỏ hoe chan chứa nước mắt, vô cùng ủy khuất hỏi một câu này, dường như trong lòng có sự khổ sở và buồn bã vô tận, nhất thời cũng không nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể gật đầu.
“Có thế, tôi dẫn cô qua xem thử, các người đi theo tôi, người không được quá nhiều.”
Hàn Đông ngoảnh đầu dặn dò Tô Cửu: “Các cô ở đây đợi.”
Tô Cửu lập tức đáp: “Được Hàn tổng.”
Hàn Đông cùng Hàn Minh Thư đi theo người của chính phủ đi về phía trước, hiện trưởng có rất nhiều cảnh sát, đội tìm kiếm cứu hộ, bao gồm rất nhiều người chuyên nghiệp, thấy nhân viên chính phủ dẫn một cô gái mặc váy cưới phía trên khoác áo vest đi tới, liền bất mãn chất vấn.
“Chuyện gì đây? Tuy không có phong tỏa hiện trường, nhưng nơi này cũng không phải là nơi đám người rảnh rỗi có thể đi vào.”
Người đó đi tới nói vài câu với ông ta, người nói chuyện nhíu mày, sau đó ánh mắt dừng trên người của Hàn Minh Thư và Hàn Đông, cuối cùng nói: “Cho dù là người thân của hai người gặp sự cố trong chiếc máy bay này, nhưng hai người cũng không thể tới đây, khu vực biển này không an toàn, người của đội tìm kiếm cứu hộ đều phải vô cùng cẩn thận, càng đừng nói tới hai người.”
Những lời này, không cần nghi ngờ gì nói giống cây kim đâm vào trái tim của Hàn Minh Thư.
Gương mặt của cô lại trắng bệch mấy phần, cơ thể gầy yếu ở dưới ánh đèn hơi yếu nhìn trông liêu xiêu.
“Chúng tôi đã thuận lợi tìm được mấy người còn sống, đã đưa tới bệnh viện gần nhất, có lẽ… hai người có thể tới đi xem thử.”
Chắc là nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Minh Thư, rốt cuộc có hơi không nhẫn tâm, vì thế người đó liền nhắc nhở một câu.
Tới bệnh viện gần đây sao?
Hàn Minh Thư gần như cầu khẩn nhìn người đó.
“Vậy làm phiền hỏi một chút, chồng của tôi cao khoảng 1m85, anh ấy phải kịp tới hiện trường hôn lễ, trên người mặc chắc là bộ vest chú rể.”
Nói xong, Hàn Minh Thư dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng tìm ảnh trong điện thoại đưa cho đối phương xem..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...