Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Nói như vậy, đứa nhỏ kia trông cũng khoảng tầm bốn năm tuổi rồi, lẽ nào là do đứa con gái nhà họ Thẩm kia sinh? Nhưng mà…… không phải cậu Dạ chuẩn bị cử hành hôn lễ với thiên kim của nhà họ Hàn rồi à? Chẳng lẽ…… đây là con của vợ trước?”
“……Nếu như đã có con rồi, vậy thì đúng là quá thiệt thòi cho vị thiên kim nhà họ Hàn kia, nghe nói đây là đứa em gái mà Hàn Đông đã tìm kiếm rất nhiều năm đấy, sau khi tìm được về vẫn luôn nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều, giờ lại gả đi làm mẹ kế của người ta, Hàn Đông liệu sẽ cam nguyện sao?”
“Môn đăng hộ đối thì môn đăng hộ đối thật đấy, có điều phải làm mẹ kế thì đúng là thiệt thòi thật.

Chẳng qua chuyện của mấy gia tộc lớn ai có thể nói rõ được chứ, nói không chừng phía sau cuộc hôn nhân này còn có mục đích gì khác không thể để người khác biết ấy chứ.”
Những lời xì xào bán tán của đám người kia cứ từng câu từng câu truyền qua, như thể cảm thấy đương sự không tồn tại vậy, ngang nhiên thảo luận không thèm kiềm giọng luôn.

Dạ Âu Thần mới đầu còn không định để ý tới bọn họ, nhưng mà thấy bọn họ bàn tán càng lúc càng hăng say, lúc nghe nhắc đến Hàn Minh Thư, chân mày của anh nhịn không được nhíu lại, khí tức quanh thân dần trở nên lạnh lùng, ác liệt.

“Các cô các chú xấu thật đấy, mẹ cháu nói là gả tới làm mẹ kế của người ta khi nào chứ?”
Ngay lúc Dạ Âu Thần định cất giọng trách mắng, một giọng nói non nớt, nhưng lại cực kỳ vang dội đã vang lên trước.

Bé Đậu Nành nghiêng đầu, nhìn về phía đám người đang bàn tán kia, nói một câu.

“Hơn nữa mẹ cháu đã nói rồi, nói xấu sau lưng người khác là một thói quen cực kỳ xấu, bé Đậu Nành không được học theo.”
Nói xong, bé Đậu Nành còn nhìn về phía Dạ Âu Thần, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Bọn họ là người xấu đúng không ạ? Vì sao lại nói xấu mẹ con như thế?”
Đám người đang bàn tán: “……”
Nhóc con này miệng lưỡi cũng tốt thật chứ? Mẹ thằng bé dạy thằng bé thế nào vậy?

Nhóc con lên án đám người kia ngay trước mặt mình, hơn nữa còn nói chuyện với mình nữa, ý đồ trong đó rất rõ ràng, từ lần đầu tiên trong thấy nhóc con, Dạ Âu Thần đã cảm thấy ánh mắt của thằng bé rất đỗi quen thuộc, chỉ là anh vẫn không luôn nghĩ không ra quen thuộc ở đâu.

Bây giờ mới đột nhiên nghĩ ra, ánh mắt này…… chẳng phải không khác gì mình hay sao?
Thi thoảng lúc soi gương anh cũng từng trông thấy, vì thế mới cảm thấy quen thuộc.

Nhóc con này……
Khóe môi của Dạ Âu Thần nhịn không được cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, bàn tay to đặt lên trên đầu nhóc con, uhm một tiếng.

“Bé Đậu Nành nói đúng lắm, đó không phải là tấm gương tốt đâu, trẻ con tuyệt đối không được học theo bọn họ nhé.

Còn nữa, mẹ con gả đi không phải để làm mẹ kế.”
Đám người kia bị một câu bọn họ không phải tấm gương tốt, tuyệt đối không được học theo bọn họ của Dạ Âu Thần khiến cho nhục nhã không thôi, có điều rất nhanh sau đó đã lại bị câu nói gả đi không phải để làm mẹ kế làm cho kinh ngạc rồi.

Ý của câu này là gì chứ?
“Không phải mẹ kế là có ý gì? Lẽ nào cô cả của nhà họ Hàn chính là mẹ ruột của đứa nhỏ này?”
“Không đúng…… đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể là con ruột của cô ấy được? Nếu như thật sự là con ruột, vậy thì cô cả của nhà họ Hàn kia……”
“Ôi trời ơi, không phải là đứa con gái của nhà họ Thẩm năm đó đấy chứ?”
“…… Nói như vậy thì có vẻ cũng có khả năng lắm đấy, nhà họ Hàn tìm được thiên kim chính là vào năm năm trước mà.”
Mọi người: “……”

Bé Đậu Nành chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ: “Chúc mừng các vị đã đoán đúng rồi, mẹ của cháu chính là vào năm năm trước trở về nhà họ Hàn đấy ạ, có điều…… bởi vì mọi người không phải là tấm gương tốt, nên dù đoán đúng cũng không được thưởng đâu nha ~”
Dạ Âu Thần nhẹ nhàng xoa đầu nhóc con: “Được rồi, lời đã nói xong, cùng ba về nhà thôi nào.”
Nói xong, Dạ Âu Thần vươn tay về phía thằng bé, muốn dắt nhóc con đi.

Bé Đậu Nành nhìn nhìn bàn tay dày rộng kia, nhưng lại không nắm lấy, mà chỉ chớp chớp mắt, sau đó không nhìn bàn tay kia nữa, tự mình nhấc đôi chân ngắn nhỏ bước về phía trước.

Dạ Âu Thần: “……”
Anh liếc mắt nhìn theo bóng lưng của bé Đậu Nành, nhóc con này vẫn chưa chịu tiếp nhận mình sao? Dạ Âu Thần chỉ đành nhấc người dậy đuổi theo, bé Đậu Nành đã tự mình kéo cửa xe ra, ngồi vào trong ghế phó lái rồi.

Dạ Âu Thần chỉ đành khởi động xe, đồng thời nhắc nhở nhóc con cài chặt dây an toàn vào.

Bé Đậu Nành quay đầu sang nhìn anh chằm chằm: “Chú ơi, mẹ con đâu rồi ạ?”
Dạ Âu Thần: “……”
Vẫn một tiếng chú ơi.

“Không phải ba đã nói với con, nên sửa miệng gọi là ba đi à? Tháng sau chú với mẹ con sẽ cử hành hôn lễ rồi đấy.”
“Ồ.”
Nhóc con nghe thấy bọn họ sắp sửa cử hành hôn lễ, thế mà chẳng có phản ứng gì, chỉ ồ một tiếng rồi thôi.


Dạ Âu Thần nhịn không được mà nhíu mày, cảm thấy bé Đậu Nành hình như có chút dầu muối đều không ăn, nhóc con này có vẻ còn khó xử lý hơn những gì anh tưởng tượng đấy.

Phải làm thế nào đây?
Sau khi đưa bé Đậu Nành về đến biệt thự Hải Giang, bé Đậu Nành liền hoan hô, chạy đi tìm mẹ thằng bé, tốc độ nhanh đến mức cả bóng dáng cũng không lưu lại.

Thân là một người ba, Dạ Âu Thần có chút rầu rĩ, anh rút điện thoại ra, nhắn tin xin giúp đỡ vào trong group chat của công ty.

Những người điều hành của công ty đều có mặt trong group chat, lúc này vừa mới tan tầm, chuẩn bị ăn cơm, kết quả di động lại đồng thời vang lên, rút ra nhìn một cái, thế mà lại là tin nhắn Boss Dạ gửi trong group chat, nhất thời tất cả mọi người đều nhốn nháo hết cả lên.

Dẫu sao lúc bình thường Dạ Âu Thần rất hiếm khi xuất hiện trong group chat, ngày thường cho dù có công việc cần dặn dò, cũng đều là Lang An thay mặt thông báo.

Vì thế bây giờ anh đích thân ra mặt gửi tin nhắn, mọi người đều hết sức kinh ngạc, có điều càng làm cho mọi người lo lắng là, có thể khiến Dạ Âu Thần phải đích thân ra mặt nhắn tin, rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng tới mức nào đây.

Thế nên dù là đang ăn cơm, hay là đang lái xe, đều dừng lại hết động tác, sau đó việc đầu tiên là mở khóa điện thoại lên, tiếp đó nhấn vào group chat.

Để rồi, khi bọn họ nhìn thấy tin nhắn kia của Dạ Âu Thần, đều bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Là bọn họ…… nhìn nhầm đúng không???
Bọn họ cho rằng Dạ Âu Thần dặn dò chuyện gì đó liên quan đến công việc trong group chat, thế mà từ lúc nào lại biến thành…… đặt câu hỏi vậy?
Hơn nữa câu hỏi kia còn là……
Làm thế nào để lấy lòng một đứa con nít?

Đường đường là cậu Dạ của bọn họ, lại muốn đi lấy lòng một đứa nhóc ấy hả? Lần trước phá lệ ở giữa cuộc họp đưa ra câu hỏi trẻ con thường thích cái gì cũng thôi đi, hôm nay thế mà lại hỏi làm cách nào lấy lòng một đứa con nít ở trong group chat á?
Trong lúc suy nghĩ của mọi người loạn chuyển, một dòng tin nhắn được phát lên group chat.

‘Cậu Dạ bị trẻ con ghét à?’ Cái gì??
Kết quả chưa đến hai giây sau, mọi người lại trông thấy một dòng thông báo.

Thành viên trong group chat đã thu hồi tin nhắn.

Quản lý bộ phận tiếp thị và nhân lực cầm di động trên tay, nhìn thông báo tin nhắn đã thu hồi kia, tâm tình kinh hoảng không thôi.

Vừa rồi ông ta nhất thời nhanh tay, gửi dòng tin nhắn kia đi, cậu Dạ chắc là chưa nhìn thấy đâu nhỉ? Nếu như bị cậu Dạ trông thấy mình nói ra lời như thế, cũng không biết cậu Dạ có nổi trận lôi đình với ông ta không nữa.

Tóm lại, quản lý bộ phận tiếp thị và nhân lực đang rất lo sợ, cảm thấy sau lưng lạnh run.

Lúc ông ta còn đang do dự có nên nói gì đó cứu vãn tình hình không, thì Boss Dạ của bọn họ lại gửi lên một tin nhắn.

‘Ai bảo tôi bị ghét chứ?’ Quản lý bộ phận tiếp thị và nhân lực vừa trông thấy câu này, thiếu chút nữa sợ đến bất tỉnh nhân sự.

Boss Boss Boss Boss Dạ vậy mà lại thấy được tin nhắn của ông ta rồi?
Như vậy có phải ông ta sắp sửa gặp chuyện rồi không?
Quản lý bộ phận tiếp thị và nhân lực nghĩ nghĩ nửa ngày, quyết định phải nghĩ ra bằng được cách cho Dạ Âu Thần để cứu vãn tình hình, vì thế ông ta liền lục lọi trong đầu mình, nói ra hết những cách mà trước đây mình từng dùng để lấy lòng con trai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui