Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Hai mươi phút?” Giọng điệu của Dạ Âu Thần rõ ràng có chút bất mãn, Hàn Minh Thư lại phải nhanh chóng giải thích: “Tôi đi ngang qua siêu thị muốn thuận tiện mua chút đồ, nếu như anh đến cửa nhà rồi thì anh đợi tôi một chút, không được à?”
“Siêu thị nào, để tôi đi đón em.”
“Không cần đâu!” Hàn Minh Thư lúng túng từ chối lời đề nghị của anh.

Nếu để anh đến đón mình, vậy thì chẳng phải cô sẽ bị phát hiện rồi hả? Hàn Minh Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.

“Anh không cần phải đến đón tôi đâu, tôi mua một chút đồ thôi, nhanh lắm, nếu như anh chờ mệt thì anh về nhà anh trước đi, tối nay em trực tiếp đến tìm anh là được rồi.”
Sau khi nói xong, ở bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới trả lời.

“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư thở dài một hơi, che lồng ngực mình, cảm giác trái tim đều sắp nhảy ra bên ngoài.

Nếu như số lần nói dối quá nhiều, sau này sẽ rất áy náy nha?
Nhưng mà lúc này Hàn Minh Thư sao có thể dám nói thật với Dạ Âu Thần được chứ, dựa theo tính tình hung dữ của anh, nếu như mình nói là mình đang ở bệnh viện vậy thì chắc chắn anh không nói hai lời liền trực tiếp chạy đến đây, nếu như phát hiện cô đến đây để thăm Dạ Y Viễn, thế thì chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn rồi.

Cho dù cô biết là mình không nên đến thăm Dạ Y Viễn, nhưng mà dù thế nào đi nữa cô cũng không nhẫn tâm đến mức độ đó.


Cho nên Hàn Minh Thư nói với mình chỉ cần hỏi thăm với bác sĩ, xác định Dạ Y Viễn không có chuyện nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì cô lập tức trở lại ngay.

“Cô Hàn, bây giờ còn có công việc nữa hả?” Sau khi đi qua, quản lí Dịch nhịn không được mà hỏi cô một câu.

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhìn anh ta một cái: “Không phải, là người trong nhà, sao vậy?”
“Không có gì, tôi còn tưởng là lúc này công việc vẫn còn chưa làm xong, lại để cô Hàn đến đây thật sự có chút lo lắng.” Quản lí Dịch cười cười, sau đó lại nhịn không được mà nói: “À đúng rồi, cô Hàn có bạn trai chưa?”
Hàn Minh Thư.

“….

Câu hỏi này của quản lí Dịch hình như là có chút kỳ quái?”
“Ặc!”
“Lúc này vẫn còn chưa biết tình huống Dạ tổng của anh, vậy mà anh lại hỏi tôi câu hỏi này có phù hợp không vậy?”
Ánh mắt của Hàn Minh Thư rất sắc bén, thấy vậy sau lưng quản lí Dịch phát lạnh, mồ hôi lạnh túa ra, anh ta cười xấu hổ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Haha, chuyện này… Tôi đây cũng là khách sáo với cô Hàn một chút mà thôi, dù sau cũng không biết nói cái gì cho phải, nếu như cô Hàn để ý, thế thì sau này tôi sẽ không nói nữa, thật sự xin lỗi cô.”
Rốt cuộc Hàn Minh Thư cũng đã thu hồi ánh mắt nhìn phòng bệnh trước mặt.


“Được được, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ nói lại với anh ấy.”
Sau khi bác sĩ đi rồi, quản lí Dịch muốn cất bước đi vào trong phòng bệnh, đi được vài bước lại phát hiện người đứng sau lưng không có động tĩnh, anh ta không khỏi quay đầu nhìn về phía Hàn Minh Thư “Cô Hàn, cô không đi vào hả?”
Hàn Minh Thư mỉm cười: “Nếu như anh ta đã không sao, vậy thì tôi cũng không vào.”
“Cái này…”
“Làm phiền quản lí Dịch chăm sóc cho Dạ tổng các anh thật tốt, trong nhà của tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Hàn Minh Thư cũng không cho quản lí Dịch có cơ hội phản ứng, cô trực tiếp quay người đi khỏi.

Gần như là Hàn Minh Thư rời khỏi bệnh viện mà không hề do dự một chút nào, sau khi rời khỏi bệnh viện cô lập tức bắt xe báo địa chỉ, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn ghi chép cuộc trò chuyện lúc nãy.

Thời gian cách cuộc trò chuyện của cô và Dạ Âu Thần đã qua mười lăm phút, bây giờ chạy về ít nhất còn phải cần mưòi lăm phút.

Thật là, hồi nãy cô nên nói nhiều một chút, nhưng mà nói nhiều quá thì Dạ Âu Thần sẽ sinh nghi, bây giờ chạy trở về thời gian căn bản không đủ.

Hàn Minh Thư thu hồi ánh mắt, nhìn tài xế.


“Chú ơi, làm phiền chú lấy nhanh một chút, thời gian của tôi đang rất gấp.”
Chú tài xế có chút bất mãn: “Mấy cái người trẻ tuổi bọn cô chỉ biết có nhanh thôi, không chú ý an toàn gì hết, hiện tại vào thời điểm này đúng lúc là giờ cao điểm, không phải là cô muốn nhanh thì có thể nhanh được?”
“Thật ngại quá, tôi biết là có chút khó khăn nhưng mà tôi vẫn mong là chú cố gắng nhanh một chút, xin chú đó.” Hàn Minh Thư bày ra một tư thế nhờ chú tài xế lái xe, chú tài xế liếc mắt nhìn cô một chút, sau đó thu hồi ánh mắt: “Tôi sẽ cố gắng nhanh một chút, nhưng mà nếu như kẹt xe thì tôi không đảm bảo đâu.”
Nếu như nói người không may lúc uống nước lạnh còn có thể bị tê răng, chính là đạo lý này.

Cô vội vàng chạy về nhưng mà lại bị kẹt xe, hiện tại đúng là giờ cao điểm.

Xe trên đường chật như nêm cối, Hàn Minh Thư nhìn thấy mà gấp gáp muốn chết, mắt thầy thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô cũng không biết lát nữa phải giải thích với Dạ Âu Thần như thể nào đây.

“Chú ơi, kẹt xe bao lâu đây?”
“Cái này cũng khó mà nói nha, bây giờ kẹt xe rất nghiêm trọng, có đôi khi kẹt đến nửa giờ có đôi khi kẹt một tiếng đồng hồ cũng có khả năng đó chứ, nhưng mà chúng ta không bị tụt lại phía sau, chúng ta có thể chậm rãi di chuyển.”
Châm rãi di chuyển… Thời gian cũng không kịp nữa.

Hàn Minh Thư nhìn điện thoại một chút, chủ động gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thân.

“Bây giờ tôi tạm thời không thể về được, anh chờ tôi một chút nha?”
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, điện thoại lại tới.

Hàn Minh Thư nhìn ba chữ Dạ Âu Thân, đầu đau đến không chịu được, kiên trì nhận điện thoại.

“Chạy đi đâu? Tại sao vẫn còn chưa về nhà?”
Giọng nói của Dạ Âu Thần rất thấp, nghe giống như là có chút không vui.


Hàn Minh Thư cắn môi dưới, cô nhắm mắt nói: “Kẹt… Kẹt xe!”
“Không phải là em đang ở dưới lầu hả, kẹt xe cái gì?”
Hô hấp của Hàn Minh Thư cứng lại, không biết nên trả lời anh như thế nào.

Cả hai im lặng một lúc, Dạ Âu Thần giống như đã nhận ra cái gì đó, thấp giọng nói: “Em đang ở đâu, báo địa điểm tôi đến đón em.”
“… Đang kẹt xe, anh có đến đón tôi cũng vô dụng thôi, xe của anh không qua được đâu.”
Dạ Âu Thần ở bên kia hít một hơi thật sâu: “Em thật sự biết chọc giận tôi bằng cách nào mà, Minh Thư.”
“Anh đừng có giận mà, nếu không thì bây giờ tôi xuống xe tôi đi bộ trở về?”
Vừa nói, Hàn Minh Thư đã chuẩn bị hành động, lại nghe thấy Dạ Âu Thần trách móc cô một câu: “Xe nhiều như vậy thì em đi như thế nào? Ngoan ngoãn quay lại ngồi im.”
Thế là động tác của cô bỗng nhiên dừng tại chỗ, trong lòng có chút ấm ức: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ đây?”
“Có thể làm sao nữa?” Dạ Âu Thần bất đắc dĩ: “Chờ hết kẹt xe rồi tôi xuống dưới cửa khu chung cư chờ em.”
Nghe Dạ Âu Thần nói như vậy, trong lòng của Hàn Minh Thư nhất thời có chút khó chịu, cắn môi dưới không biết nên nói cái gì cho phải, sau khi cúp điện thoại trong lòng của cô buồn bực đến hoảng.

Cô lại ở đây nói dối anh, anh ở bên kia không biết cái gì hết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui