Nếu anh đã bảo mình đợi thì cô cũng không thể ra ngoài vào lúc này, để lúc Dạ Âu Thần đến lại không có ai chứ?
Huống chi Hàn Minh Thư cũng không biết đây là đâu.
Nghĩ một chút cô dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi phòng xem quang cảnh nơi đây, nhân tiện xem chỗ này là chỗ nào.
Lúc đi đến phòng khách Hàn Minh Thư phát hiện ban công lớn thông với phòng khách nhưng rèm cửa che ánh sáng đã bị kéo ra một nửa.
Cô vươn vai đi qua kéo màn cửa ra.
Hôm nay ánh nắng thật sự rất đẹp, không biết Dạ Âu Thần đến đây hết bao nhiêu thời gian?
Hàn Minh Thư đi đến ban công nhìn xung quanh, sau đó càng nhìn càng thấy quen, cây ngân hạnh ở cổng chung cư và cả con đường rải sỏi đá nhỏ quen thuộc.
Đây…nhìn thế nào cũng giống như chính là khu chung cư cô đang sống.
Hơn nữa vị trí này…
Mười giây sau, Hàn Minh Thư chợt từ ban công trở lại, vội vàng đi về phía cửa.
Sau khi mở cửa chống trộm ra Hàn Minh Thư sững sờ nhìn qua cửa nhà mình.
Quả nhiên…
Hóa ra đêm qua sau khi cô ngủ Dạ Âu Thần đã trực tiếp đưa cô sang nhà đối diện.
Trước đó Dạ Âu Thần vẫn ở chỗ này.
Bỗng chốc trong lòng Hàn Minh Thư bối rối đến mức không nói nên lời.
Theo cô biết trước khi cô mua nhà thì đối diện vẫn luôn không có ai ở, mà không có khả năng khéo đến mức cô lại mua nhà đối diện Dạ Âu Thần.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là căn nhà này do Dạ Âu Thần mua lại sau.
Về phần tại sao anh muốn mua lại thì lý do hoàn toàn không cần phải nghĩ cũng biết.
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, trở tay đóng cửa lại rồi quay vào trong phòng.
Dạ Âu Thần đến rất nhanh, lúc nghe được tiếng mở cửa Hàn Minh Thư đang ngồi trên ghế sô pha liền ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới.
Tóc tại và quần áo của anh có chút lộn xộn, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng, Hàn Minh Thư liếc nhìn đồng hồ, từ khi cúp điện thoại đến giờ mới chỉ có mười phút.
Anh tới đây gấp gáp cỡ nào chứ?
Hàn Minh Thư đứng lên, Dạ Âu Thần liền đi tới trực tiếp ôm eo của cô.
“Là tôi không tốt, có phải em đói chết rồi không?”
“Ấy…không đến mức như vậy.” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Sao anh tới nhanh như vậy? Anh chạy quá tốc độ à?”
Dạ Âu Thần cong môi lên: “Lo lắng cho tôi à?”
Cô dời mắt, lại nghe thấy anh nói: “Yên tâm, tôi kiểm soát tốc độ rất tốt, dù sao tôi còn phải giữ lại cái mạng mình đến đưa em đi ăn cơm.”
Nghe vậy Hàn Minh Thư nhịn không được nguýt anh một cái: “Ai cần anh đưa? Rõ ràng tôi có thể tự giải quyết, hơn nữa… nơi này cũng không phải là chỗ mà tôi không quen.”
“Xem ra em đã ra ngoài nhìn qua.”
Hàn Minh Thư khẽ gật đầu: “Vừa rồi lúc chờ anh có nhìn thoáng qua ban công, cho nên… đoán được.”
Dạ Âu Thần dụi vào cổ cổ, thấy cô đã thay bộ quần áo mình chuẩn bị cho cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Thích không?”
“Cái gì?” Hàn Minh Thư ngạc nhiên ngẩng đầu lên, có chút đoán không được ý anh hỏi là gì.
“Quần áo.” Dạ Âu Thần cúi đầu, ánh mắt đen dịu dàng nhìn cô: “Đều là tôi tự chọn.”
“Tự chọn?” Một câu “sao có thể” suýt chút nữa thốt ra, dù sao ở đó cực kì nhiều quần áo, anh đâu có nhiều thời gian đi chọn những thứ này như vậy? Thế nhưng… vừa nghĩ tới kích thước quần áo mặc vào đều cực kì vừa người, Hàn Minh Thư lại cảm thấy điều anh nói chắc chắn là thật.
Thế là cô chớp chớp mắt, sau đó yếu ớt khen một câu.
“Cũng được, đều rất thích.”
“Để tôi nhìn xem…” Dạ Âu Thần hạ giọng, tay đụng tới cổ áo của cô, muốn cởi cúc áo cô.
Sắc mặt Hàn Minh Thu bất ngờ thay đổi, ẩn bàn tay đang lộn xộn của anh lại: “Anh làm gì?”
“Xem quần áo tôi chọn.”
“Anh xem thì xem, anh cởi quần áo tôi làm gì?” Hàn Minh Thư gạt tay của anh, lùi về sau một bước, cảm thấy người này thật sự quá bất chính, từ sau khi cùng anh hợp lại, mỗi giây mỗi phút anh đi cùng mình dường như đều đang suy nghĩ làm thế nào để ngủ với mình…
Là do bị cấm dục quá lâu sao? Sao lại cảm giác trước kia anh không như thế này?
Dạ Âu Thần nghe vậy đôi mắt sâu hơn một chút, lại một lần nữa ngang nhiên xông qua: “Không cởi quần áo sao thấy được?”
Hàn Minh Thư vừa nhìn anh với ánh mắt anh bị bệnh vừa né tránh, vừa nói: “Anh bớt đi, anh nhìn như vậy là được rồi, không phải anh…”
Cô dừng lại, đột nhiên ý thức được điều gì đó, đứng yên tại chỗ mắt trợn to nhìn anh.
“Anh nói anh tự tay chọn, không phải là…”
Chỉ đồ lót chứ? Hàn Minh Thư cúi đầu liếc nhìn trước ngực mình, khóe miệng giật giật, trong nháy mắt cô ngẩn người, Dạ Âu Thần lại một lần nữa nhích lại gần, một tay ôm lấy eo cô, một tay đánh lên cúc áo trước ngực cô.
“Ngoan một chút, tôi xem qua một chút.”
Hàn Minh Thư biến sắc: “Dạ Âu Thần, anh dùng tay cho tôi.”
Cô gần như là giận dữ lên tiếng mắng mỏ.
Động tác trên tay Dạ Âu Thần dừng lại, cúi đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen mang đầy vẻ năn nỉ, hạ giọng xuống thấp: “Nhìn một chút thôi có được không?”
Hàn Minh Thư: “… Không được.”
“Có được không?” Dạ Âu Thần tiếp tục dụ dỗ cô, giọng nói hấp dẫn như có ma lực, Hàn Minh Thư cảm thấy mình sắp không kiên định được với ý nghĩ của mình.
Bờ môi cô giật giật, cùng Dạ Âu Thần nhìn nhau.
Cuối cùng…thế mà ma xui quỷ khiến khẽ gật đầu.
Sau khi có được sự đồng ý của cô, Dạ Âu Thần không dừng lại, nhanh chóng cởi cúc áo của cô, xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp lộ ra và cả dây áo màu đỏ ở hai bên.
Hàn Minh Thư cảm nhận được động tác của anh, cũng có thể cảm nhận được hô hấp của anh dần dần tăng lên, cô căng thẳng chớp chớp mắt sau đó cắn môi dưới.
“Anh, anh xem xong chưa?”
“Ừm…” Dạ Âu Thần nghiêm túc nhìn, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Rất vừa người, xem ra kích thước tôi chọn cho em đều đúng.”
Thấy anh nhìn chằm chằm vào, mặt và tại Hàn Minh Thư đều đỏ ửng lên, cắn răng đẩy anh một cái.
“Được rồi, nhìn cũng đã nhìn xong, có thể đi ăn cơm được chưa? Tôi sắp chết đói.”
Cô lùi sang một bên, quay người mặc quần áo của mình.
Vừa cài xong cái cúc áo thứ nhất thì Dạ Âu Thần đã ôm chầm phía sau: “Tôi gọi thức ăn ngoài, lát nữa hãy ăn có được không?”
Trong khi nói chuyện thì phả vào cổ cô đều là hơi thở nóng rực, hơn nữa tay cũng có hành vi xấu.
Tiếng chuông báo động trong lòng Hàn Minh Thư vang lên, trong lòng biết mục đích anh gọi thức ăn ngoài là gì, con người nhanh chóng chuyển động: “Không được, ăn cơm xong tôi còn phải đến công ty một chuyến, nếu như hôm nay anh khiến tôi không ra được cửa thì anh cũng đừng mong nhìn thấy con trai anh.”
Cánh tay vòng bên hông có dừng lại, người đứng phía sau không tình nguyện lùi ra.
“Minh Thư, em thật là độc ác với tôi.”
Dạ Âu Thần oán trách một câu, dường như là khó nhẫn nhịn, lại giống như để hả giận, đột nhiên lại gần cắn một cái vào cổ cô.
Một lúc lâu sau Hàn Minh Thư cảm thấy cổ tê tê, lúc chuẩn bị đẩy anh ra thì Âu Thần, người thu được lợi nhuận lớn lại tự mình lui ra.
“Được rồi, đi thôi.”
“Chờ một chút.”
Hàn Minh Thư muốn nhìn một chút xem trên cổ mình có phải bị anh để lại dấu vết hay không nhưng lại bị Dạ Âu Thần trực tiếp ôm ra cửa.
Cho đến tận khi xuống lầu lên xe Hàn Minh Thư mới có thời gian xem cổ của mình.
Quả nhiên có một dấu vết màu hồng khắc vào cổ cô, thảm nhất chính là hôm nay cô mặc áo cổ thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...