Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Lúc nói đến chữ hận này, Hàn Minh Thư còn cố ý nhấn mạnh, như đang muốn nói cho Dạ Âu Thần biết quyết tâm của cô.


Dạ Âu Thần khẽ nhếch đôi môi mỏng, vui vẻ nhìn bộ dạng hờn dỗi của cô, anh vươn cánh tay dài ra chủ động ôm cô vào lòng, cưng chiều nói.


“Em sẽ không có cơ hội đó, tôi chỉ...!càng làm em yêu tôi hơn thôi.”
Hàn Minh Thư: “...”
Hàn Minh Thư đỏ mặt mắng: “Ai yêu anh? Anh đừng tưởng tôi đồng ý hòa thuận với anh, là vì tôi thích anh.”
“Hửm?” Dạ Âu Thần chú ý đến điều gì đó, nên nhướng mày hỏi: “Nếu em không thích tôi thì em vì cái gì?”
Hàn Minh Thư khẽ hừ lạnh nói: “Còn không phải là vì da mặt anh dày, luôn đeo bám tôi à?”
“Thế à?”
Hàn Minh Thư trợn tròn mắt, nhíu mày nhìn anh: “Chẳng lẽ anh định phủ nhận?”
“Tôi phủ nhận hồi nào? Dù em đồng ý tái hợp với tôi vì nguyên nhân gì, thì chỉ cần...!em ở bên tôi là đủ rồi.”
Mắt anh như một chiếc hang sâu, khóa chặt cô, Hàn Minh Thư nhất thời sửng sốt, chưa kịp phản ứng gì đã cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang tới gần.


Rồi khuôn mặt anh ngày càng phóng to ngay trước mắt cô, lúc này Hàn Minh Thư mới hoàn hồn lại.


Hình như anh lại định hôn mình.


“Đừng mà!”
Lúc anh sắp hôn lên môi cô, thì Hàn Minh Thư nhanh chóng ngoảnh mặt đi, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần rơi xuống gò má trắng nõn của cô.


Anh cũng không tức giận, mà khẽ hôn lên gò má cô, rồi một tay giữ lấy gáy cô, di chuyển đến đôi môi đỏ mọng của cô.


“Đừng mà!” Hàn Minh Thư vươn tay đẩy ngực anh, cầu xin: “Tôi đã mệt lắm rồi.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì ngừng động tác, rồi khẽ cười: “Em nghỉ ngơi cả ngày rồi mà vẫn còn mệt à?”

“...!Chẳng lẽ nghỉ ngơi cả ngày rồi sẽ không mệt?”
“Nhưng tôi lại muốn nữa rồi, làm sao đây?”
Tay Dạ Âu Thần men theo eo cô trượt xuống, sắc mặt Hàn Minh Thư khẽ thay đổi giữ lấy bàn tay đang lộn xộn của anh, rồi khiển trách: “Anh đừng làm loạn nữa, có phải anh không hề muốn dẫn tôi đi gặp người phụ nữ kia đúng không? Nên mới dùng cách này để kéo dài?”
“...”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Dạ Âu Thần liền trở nên nghiêm túc.


“Em không tin tôi?”
“Đây là những gì anh làm cho tôi xem, hôm qua tôi ra nước ngoài cùng anh, đến giờ...”
Dạ Âu Thần bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng nặng nề thở dài nói: “Bỏ đi, tối nay em nghỉ ngơi sớm đi.”
Rồi anh đứng dậy đi vào phòng tắm.


Vậy là được rồi đúng không?
Hàn Minh Thư thở phào nhẹ nhõm, rồi nằm xuống giường, chợt nhớ tới điều gì đó, nên vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan.


Ai ngờ Tiểu Nhan đã gửi một tin cho cô rồi.


[Bé Đậu Nành đã được giải quyết ổn thỏa, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, cậu hãy quý trọng thật tốt.]
“...”
Tiểu Nhan xấu xa này, lúc nào cũng không đứng đắn như vậy.


Cô cất laptop, nhớ lại những lời cô mới nói với Dạ Âu Thần khi nãy, khóe miệng không khỏi mỉm cười.


Cô nói sẽ không làm Dạ Âu Thần thất vọng, thì chắc chắn sẽ làm được.


Có lẽ bé Đậu Nành...!là con trai anh.


Hai khuôn mặt giống hệt nhau như vậy, chẳng lẽ lại lừa người.


Trước đây Hàn Minh Thư không dám tin, lúc trong lòng nghi ngờ thì luôn cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường, nhưng hoang đường thì sao?
Sau khi loại trừ mọi khả năng thì chỉ còn lại điều này, dù nó khó tin đến đâu, thì đó cũng là sự thật.


Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một lúc rồi nhắm mắt lại.


Lát nữa cô phải tìm cơ hội hỏi lại Dạ Âu Thần mới được
Đến tối, sau khi tắt đèn khách sạn, Dạ Âu Thần liền nằm cạnh Hàn Minh Thư, hơi thở của hai người đều bình ổn, nhưng ai cũng biết, đối phương vẫn chưa ngủ.


Trong bóng tối, Hàn Minh Thư chớp mắt, bỗng trở người, nhưng vừa xoay người đã bị Dạ Âu Thần sáp tới, ôm lấy eo cô.


Cô vùng vẫy một lát, rồi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Em đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi.”
“Ngủ thì ngủ, nhưng anh ôm tôi làm gì?”
Trời thì nóng, hai người ôm nhau như cái lò lửa, cộng thêm thân nhiệt Dạ Âu Thần lại cao hơn cô, làm cô hơi khó chịu.



Hàn Minh Thư vùng vẫy một lát, cảm nhận được nhiệt độ trên người Dạ Âu Thần càng cao hơn trước, định hỏi anh bị sao vậy, thì chợt nghĩ tới điều gì đó, nên tai đỏ ửng.


“Sao sức chịu đựng của anh kém như vậy?”
Ở phía sau, hơi thở Dạ Âu Thần càng nặng nề hơn, giọng nói cũng cực kỳ khàn.


“Tôi là người đàn ông bình thường, ôm người phụ nữ mình yêu vào lòng, mà em bảo tôi phải chịu đựng?”
Anh sáp tới nói nhỏ vào tai cô: “Tôi không ăn sạch em là tốt lắm rồi.”
Nói xong, anh còn cố ý cắn vành tai cô, chọc Hàn Minh Thư ngạc nhiên thốt lên, rồi anh mới dùng tay chân ôm lấy cô.


“Được rồi, em ngủ đi, nếu còn lộn xộn tôi ăn em đấy.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô hơi buồn bực, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Trong bóng tối, hai người không những dựa sát vào nhau, mà giờ hai trái tim cũng gắn liền nhau.


Dạ Âu Thần ôm cô vào lòng, cảm thấy cả người như đang thiêu đốt rất khó chịu, tất nhiên anh biết nếu muốn dập tắt ngọn lửa đau khổ này, thì phải buông cô ra trước.


Nhưng anh không nỡ buông người trong lòng ra, mà chỉ muốn ôm mãi như thế.


Nên ngọn lửa này vừa mang tới cảm giác ngọt ngào nhưng cũng vừa đau khổ cho Dạ Âu Thần.


Ngọt ngào là vì anh được ôm cô ngủ, còn đau khổ là vì rõ ràng anh chỉ được ôm chứ không được sở hữu.


Haizz...!
Anh nặng nề thở dài, rồi vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít mùi hương đặc trưng của cô.


“Dạ Âu Thần.”
Trong bóng tối, Hàn Minh Thư bỗng gọi tên anh.



“Hửm?”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ phía cổ cô.


Hàn Minh Thư nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, nghĩ tới vấn đề mình định hỏi, rồi cắn môi, từ tốn nói: “Tôi có một chuyện muốn hỏi anh, anh sẽ trả lời chứ?”
Hơi thở người phía sau nặng nề, như đang kiềm chế chuyện gì đó, một lúc sau cô mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.


“Chuyện gì?”
“Anh nói cả đời này anh chỉ có một người phụ nữ là tôi, nhưng hôm đó anh lại nói trước đây anh vẫn còn một người...”
Cô còn chưa nói xong đã cảm thấy người phía sau cứng đờ, như đang căng thẳng, rồi nín thở.


Hàn Minh Thư sửng sốt, anh đang căng thẳng ư?
Thật nực cười, Hàn Minh Thư đành phải kiềm nén kích động muốn cười, ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ.


“Anh căng thẳng làm gì?”
Người phía sau lại im lặng một hồi lâu.


“Em muốn biết chuyện gì?”
“Tôi muốn biết...!có phải trước tôi là người của 5 năm trước đúng không?”
Dạ Âu Thần phì cười: “Em bị ngốc à? Trước em không phải 5 năm trước, vậy chẳng lẽ là 5 năm sau?”
Đúng ha, sao cô lại lãng quên chuyện này.


Cô lúng túng giật khóe miệng, rồi hỏi tiếp: “Vậy 5 năm là khi nào? Anh vẫn còn nhớ chứ? Lúc đó là ngày mấy? Mấy giờ? Ở đâu? Anh còn nhớ dáng vẻ cô ta không? Quá trình thế nào...”
Cô đặt một loạt câu hỏi, người phía sau im lặng như tờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui