Hàn Minh Thư hoảng sợ, lỗ tai lập tức đỏ lên, sau đó muốn rút tay về, Dạ Âu Thần lại dán môi mỏng lên nói: “Nếu thật sự đau lòng vì tôi thì ở lại cạnh tôi đi, đừng có bất cứ liên quan gì với người kia cả.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư nhíu mày lại, giống như cảm nhận được điều gì đó không đúng: “Anh… Nói những thứ đó không lẽ chỉ vì muốn để tôi đau lòng cho anh thôi?”
“Tôi không lừa em, đau lòng cho tôi một chút thì có làm sao chứ?” Dạ Âu Thần cười trầm thấp, khẽ nói: “Ngồi xuống ăn gì đi, cơm trên máy bay rất dở.”
Hàn Minh Thư sửng sốt, đúng vậy, cơm trên máy bay rất dở, nếu bây giờ cô không ăn, vậy lát nữa lên máy bay có lẽ lại càng ăn không vô.
Nhưng sau khi nghe Dạ Âu Thần nói xong những chuyện đó rồi, cô thật sự không còn thèm ăn nữa.
Nghĩ đến đây, cô lắc đầu.
“Thôi, bây giờ tôi không muốn ăn, cũng không muốn ăn gì cả.”
Dạ Âu Thần im lặng vài giây, đứng dậy cùng cô: “Vậy tính tiền, lát nữa lên máy bay ăn.”
Hàn Minh Thư: “…”
Sau đó Dạ Âu Thần dẫn cô đến quầy thu ngân tính tiền, sau đó hai người ra khỏi nhà hàng.
“Tiếc thật, mấy món gọi lên mới ăn được vài miếng.” Sau khi Hàn Minh Thư đi ra ngoài nhịn không được thở dài nói.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày: “Vậy muốn quay về đóng gói đồ thừa không?”
“…”
Cứ coi như cô chưa nói gì đi.
Hai người quay về chờ máy bay, ngồi xuống không được bao lâu, Hàn Minh Thư nhịn không được hỏi: “Chân của anh… từng bị thương sao?”
“Anh nói gì?”
Cô còn tưởng cô đã nghe lầm, lúc trước anh không bị liệt?
“Anh nói anh không hề bị liệt? Vậy sao anh lại luôn ngồi xe lăn?”
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhịn không được cúi đầu nhìn chân anh.
Chẳng trách, lúc trước khi cô ở nước ngoài tìm kiếm tin tức về anh, nghe nói chân anh đã bình thường lại, Hàn Minh Thư còn mừng thay cho anh.
Nhưng không ngờ… thì ra anh luôn giả vờ.
“Vậy tại sao sau đó anh lại không nói cho tôi?” Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy của anh: “Sau đó khi chúng ta đã yêu nhau, tại sao anh không nói cho tôi biết chuyện này, anh lo…”
“Nghĩ vớ vẩn gì đó?” Giống như là biết được suy nghĩ của cô, Dạ Âu Thần đột nhiên nắm chặt tay cô, hơi mạnh tay, kéo cô sát lại gần.
“Đương nhiên không nói cho em biết sự thật là vì tôi vẫn chưa chắc chắn trăm phần trăm.
Đương nhiên cũng không muốn cuốn em vào chuyện này, đây là chuyện của tôi và nhà họ Dạ, không có liên quan gì đến em.”
Hàn Minh Thư: “…”
“Sau này không cho phép em được tiếp xúc qua lại gì với Dạ Y Viễn nữa, con của kẻ thứ ba chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, có lẽ anh ta chỉ muốn lợi dụng em làm gì đó.”
Hàn Minh Thư nhíu mày lại: “Sao anh cứ luôn nói xấu anh ta thế? Có lẽ anh ta cũng không tệ như anh đã nói?”
“Sao lại không?” Dạ Âu Thần cười nhạt: “Lúc trước mẹ của anh ta phá hủy hạnh phúc gia đình người khác, bây giờ anh ta lại phá hoại tôi và em.”
Hàn Minh Thư lười để ý đến anh, mím môi nói:
“Cho dù anh ta là con của người thứ ba thì đó cũng không phải là chuyện anh ta có thể lựa chọn.
Trước khi anh ta lựa chọn, anh ta cũng không biết người này sẽ trở thành kẻ thứ ba mà.”
Nghe thế, Dạ Âu Thần hơi khó chịu nhíu mày, nhìn chằm chằm cô bực bội nói: “Cho nên bây giờ em đang nói giúp cho anh ta sao? Cũng giống như lúc nãy em đứng cản trước mặt che chở cho anh ta hả? Anh ta có gì tốt chứ? Cứ giả vờ quân tử trước mặt em, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, làm em đau lòng cho anh ta?”
Hàn Minh Thư: “Cái lỗ tai nào của anh nghe được tôi đang nói giúp cho anh ta hả? Tôi chỉ đang nói sự thật, đúng, anh ta là con của kẻ thứ ba, nhưng trước khi anh ta đầu thai thì anh ta có cơ hội lựa chọn sao? Huống chi lúc trước ở nhà họ Dạ, anh ta cũng không có đối xử quá độc ác với anh đúng không? Tôi chỉ là…”
“Đủ rồi.” Dạ Âu Thần ngắt lời cô: “Sau này đứng nhắc đến tên của anh ta trước mặt tôi, nếu em không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu của anh ta thì đừng đến gần anh ta nữa.
Lúc anh ta đến gần cô thì cô lập tức cách xa anh ta ra.”
“Có nghe không?”
Dạ Âu Thần thấy cô không nói tiếng nào, lập tức nhíu mày hỏi cô thêm câu nữa.
Hàn Minh Thư mím môi, rút tay về.
“Anh lo cho bản thân anh đi, anh còn một đống việc lung tung, sao còn không biết xấu hổ yêu cầu tôi chứ?”
“Ngoài chuyện này ra, tôi còn có chuyện lung tung gì nữa?” Dạ Âu Thần hỏi lại.
“Ảnh tưởng anh chỉ có một việc lung tung cần xử lý này thôi sao?” Hàn Minh Thư cười nhạo: “Không lẽ Mai Linh không phải là chuyện xấu của anh sao?”
Dạ Âu Thần: “…”
“Tôi nhớ lúc trước cô ta đã nói với tôi là đã mang thai con của anh.”
“…”
“Đây không phải là nợ tình của anh sao?”
“Em tin à?”
Hàn Minh Thư quay đầu đi, năm năm trước cô từng tin, bởi vì lúc đó Hàn Mai Linh đã mang đôi khuyên tai màu hồng phấn mà anh từng mua.
Nhưng sau khi chờ cô bình tĩnh suy nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì những chuyện Mai Linh làm sau này có vẻ quá cố ý, cố ý đến mức chỉ cần chịu để ý đi phân tích một chút là sẽ phát hiện ra những nơi không thích hợp.
Nhưng lúc trước có lẽ là vì cô quá tin tưởng Mai Linh, lại không đủ tin tưởng vào Dạ Âu Thần, cho nên…
Nghĩ đến đoạn yêu hận tình thù lúc trước, Hàn Minh Thư hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, Dạ Âu Thần ở phía sau thấy một lúc lâu cô vẫn không nói gì, lập tức hơi luống cuống.
“Cô ta lừa em thôi, tôi chưa từng đụng vào cô ta, tôi chỉ có một mình em.”
Hàn Minh Thư: “Vậy sao?” Hàn Minh Thư nghĩ đến gì đó, đột nhiên mở to mắt.
“Anh thật sự không lừa tôi? Anh xác định chỉ có một mình tôi thôi sao?”
Người ngồi phía sau yên lặng.
Một khoảng thời gian yên lặng dài lâu, anh hơi khó khăn mà lên tiếng.
“Trước em, còn có một người…”