Lãnh cảm?
Dạ Âu Thần sửng sốt trước từ ngữ đột ngột xuất hiện này, chị gái tưởng anh bị nói trúng tim đen, nên vội an ủi: “Cậu đừng nản lòng, chỉ cần cậu cố gắng phối hợp điều trị, tôi tin rằng cậu sẽ sớm khỏi bệnh thôi.”
Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư vẫn đang tìm đồ ở gần đó bằng ánh mắt sâu xa, rồi nở nụ cười hờ hững.
Anh lãnh cảm?
Ha ha, xem ra anh đã dằn vặt nhẹ tay với người phụ nữ này, nên cô mới có sức đi bêu xấu anh với người khác.
“Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Chị gái quan tâm nhìn Dạ Âu Thần, bà ta vẫn đang lo lắng về tình trạng của anh.
Dạ Âu Thần liếc nhìn bà ta, rồi mím môi mỏng, chú béo chớp mắt nhìn anh: “Chẳng, chẳng lẽ cậu thật sự không thể làm chuyện đó?”
Hai người cùng nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, làm Dạ Âu Thần nhất thời hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi là người đàn ông bình thường.” Anh nghiến răng nói.
Mặc dù xấu hổ, nhưng vế sau rất có tác dụng với Dạ Âu Thần: “Vậy phải làm phiền chị rồi.”
“Không phiền không phiền.”
Dạ Âu Thần cười chế giễu, rồi sải bước đi tới chỗ Hàn Minh Thư.
Chú béo và vợ ông ta đứng tại chỗ, hơi mơ màng hỏi: “Bà xã, chúng ta làm vậy có ổn không?”
“Chỗ nào không ổn, dù gì cũng là hàng xóm với nhau, nên chúng ta phải tác hợp cho họ.”
Chú béo: “… Có khi nào người ta không muốn tái hợp không?”
“Anh thì hiểu cái gì, chẳng lẽ em lại không nhìn ra ánh mắt giữa hai người bọn họ à? Em là phụ nữ, nên hiểu phụ nữ hơn anh.”
“À à.”
***
Hàn Minh Thư giơ tay lên, định lấy đồ trên giá, vì đồ nằm trên tầng cao, hôm nay cô lại không mang giày cao gót, nên lúc lấy hơi khó khăn.
Cô đành phải ra sức nhón chân lên, nhưng vẫn không chạm tới, cuối cùng một bàn tay duỗi tới, dễ dàng lấy xuống món đồ cô định lấy rồi đưa cho cô.
Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhận ra người lấy là Dạ Âu Thần.
“Em muốn mua món này?” Dạ Âu Thần hỏi.
Hàn Minh Thư đành phải gật đầu đáp: “Ừm.”
Dạ Âu Thần nhìn sau ót mịn màng của cô, nếu nhìn xuống anh vẫn có thể nhìn thấy mấy dấu vết anh để lại trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Rõ ràng anh để lại nhiều dấu tích như vậy, thế mà cô… lại nói anh lãnh cảm?
Ha ha…
Hơi nóng phả vào tai làm Hàn Minh Thư không khỏi rùng mình, lắp bắp hỏi: “Có ư?”
“Không có à?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại, rồi thổi một hơi vào tai cô.
Hàn Minh Thư sợ hãi che tai mình lại lùi về sau, hung hăng lườm Dạ Âu Thần, đúng lúc nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang nở nụ cười cực kỳ chế giễu.
Cô nhất thời cảm thấy, có lẽ chị gái đã tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy cho Dạ Âu Thần, dù gì người thẳng thắn như vậy, thì làm sao có thể giấu kín được?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không khỏi tuyệt vọng.
Sớm biết thế này cô đã không chìu theo bà ta.
Cô cắn môi nói: “Không có!”
Rồi xoay người rời đi.
Bốn người đi tới quầy thu ngân tính tiền, Dạ Âu Thần đi sau Hàn Minh Thư, đang thầm tính toán lát nữa về sẽ dạy dỗ cô thế nào, mới để cô không cảm thấy mình lãnh cảm.
Check đồ xong, Dạ Âu Thần nhất thời hoàn hồn, vươn tay lấy ví tiền của mình ra, anh đang đưa thẻ trong tay mình ra, thì một chiếc thẻ khác cùng đưa tới.
Hàn Minh Thư đang đứng bên cạnh lục túi áo, định đưa tiền lẻ.
Ai ngờ bên cạnh có hai tấm thẻ cùng đưa tới, cô sửng sốt một lát, rồi ngẩng đầu lên.
Dạ Âu Thần cũng ngẩng đầu nhìn người đưa thẻ kia, sau khi thấy rõ mặt, con ngươi anh bỗng thu nhỏ lại.
Người đưa thẻ còn ai ngoài Dạ Y Viễn?
Anh ta khẽ cười, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần, anh ta chỉ dịu dàng cười nói: “Âu Thần, đã lâu không gặp.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô tưởng cô đã bỏ rơi người này rồi, hóa ra anh đang đứng đây đợi cô?
Anh ta đưa thẻ cùng lúc với Dạ Âu Thần? Hơn nữa giờ anh đang đứng trên lối đi khác, cảnh tượng này thật lúng túng.
Chú béo và chị gái đi sau Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư nên cũng chứng kiến cảnh tượng này, chị gái nhất thời tặc lười thành tiếng, khoanh hai tay trước ngực nói: “Cậu ta định khiêu khích ngay trước mặt ư?”
Trước đó chú béo đi cùng Dạ Âu Thần, nên hoàn toàn không biết chuyện Dạ Y Viễn, cũng không quen người này, nên tò mò hỏi: “Sao thế?”
“Còn sao trăng gì nữa, tình địch gặp nhau nên đỏ mắt chứ sao.”
Tình địch… ừm, chú béo cũng nhìn qua đây.
Không chỉ ông ta, mà ngay cả người xung quanh cũng tò mò khi chứng kiến cảnh tượng này, dù gì cũng là trai xinh gái đẹp, hơn nữa còn là hai nam một nữ.
Có lẽ mọi người thích nhất là hóng chuyện, thấy hai người đàn ông giành trả tiền vì một người phụ nữ, mọi người đều ngửi thấy mùi hóng hớt, nên nhìn cảnh tượng này không chớp mắt, kể cả nhân viên thu ngân cũng không ngoại lệ.
Dạ Âu Thần khẽ nhướng mày, nụ cười đã dập tắt, đáy mắt lạnh lẽo, anh bước lên mấy bước nắm tay Hàn Minh Thư, nhét thẻ vào tay cô, rồi trầm giọng nói: “Ngoan, chúng ta đi quẹt thẻ trước, rồi về nhà.”
Dáng vẻ này của anh như hoàn toàn không nhìn thấy Dạ Y Viễn.
Con ngươi dưới lớp kính của Dạ Y Viễn bỗng thu nhỏ lại, ngón tay cầm thẻ ATM trở nên trắng bệch, một lúc sau anh lặng lẽ thu hồi tấm thẻ: “Cậu gặp anh cả mà không chào hỏi à?”
Dạ Âu Thần nắm tay Hàn Minh Thư đi thanh toán xong, thì đợi nhân viên thu ngân bỏ đồ vào túi, anh nắm chặt tay cô, nhìn Dạ Y Viễn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Anh cả? Anh cũng xứng?”
.