Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền ngước mắt lên nhìn trộm Hàn Minh Thư.


Thấy Hàn Minh Thư đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.


“Tớ xin lỗi, đã để cậu phải chịu tủi thân thay tớ, anh ấy không làm khó cậu chứ?”

Ánh mắt quan tâm này càng làm Tiểu Nhan không dám đối mặt với Hàn Minh Thư, cô luôn cảm thấy mình đã làm chuyện rất có lỗi với cô ấy.


“Không, không có, anh ấy chỉ hù dọa tớ thôi.”

“Vậy thì tốt.” Lúc này Hàn Minh Thư mới yên lòng.


“Thật ra...” Tiểu Nhan bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Minh Thư với vẻ mặt muốn nói lại thôi.


Hàn Minh Thư lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Hửm? Sao thế?”

“Không có gì.” Tiểu Nhan lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Minh Thư.


Bỏ đi, nếu cô đã đưa thuốc cho cô ấy rồi, thì đừng nên nói gì cả.


Cốc cốc...


Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa, hai người phụ nữ với hai suy nghĩ khác nhau bỗng căng cứng người, sắc mặt cũng nhất thời trắng bệch.



Là Dạ Âu Thần!

Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan bằng ánh mắt cầu cứu, sắc mặt Tiểu Nhan cũng trở nên khó coi, nhưng vẫn gật đầu với cô.


“Minh Thư?” Giọng nam trầm thấp từ bên ngoài truyền vào, Hàn Minh Thư vừa nghe thấy tiếng anh thì tay vô thức nắm chặt ga giường dưới người, cắn môi không trả lời.


“Tôi vào nhé?” Dạ Âu Thần dò hỏi xong, thì không đợi bên trong trả lời, đã mở cửa đi vào.


Thấy bóng dáng cao lớn của anh bước vào phòng, Hàn Minh Thư liền cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng lên.


Cả người cô cũng vô thức dịch qua chiếc gối bên cạnh, lúc nãy cô đã giấu lọ thuốc mà Tiểu Nhan đưa ở dưới gối, nếu anh cố ý muốn tìm, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm ra.


Nếu anh tìm thấy lọ thuốc này, thì với tính cách của anh...


Hàn Minh Thư gần như không dám tưởng tượng, cô có thể chịu đựng được cơn giận khi anh phát hiện ra lần nữa không?

Cô cắn môi, vì dùng sức hơi mạnh, nên môi rỉ chút máu, Tiểu Nhan ngồi bên cạnh lúng túng nói: “Tổng, tổng giám đốc Dạ, tôi tới đưa tài liệu cho Minh Thư.”

Nói xong, cô vội lấy tài liệu trong túi ra đưa cho Hàn Minh Thư: “Minh Thư, cậu xem tập tài liệu này đi, nếu không có vấn đề gì, thì cậu ký tên vào để tớ mang về công ty.”

Dạ Âu Thần nghe vậy thì liếc nhìn Tiểu Nhan, ánh mắt thoáng qua ý cười giễu cợt.


Hai người diễn y như thật.



Dạ Âu Thần cứ đứng trước mặt nhìn chằm chằm như thế, nên Hàn Minh Thư đâu thể xem lọt nội dung trong hợp đồng.
Nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, cô cầm hợp đồng lên giả vờ xem một lúc, rồi nhận lấy cây bút mà Tiểu Nhan đưa, ký tên mình vào mặt sau tờ hợp đồng.


“Được rồi.”

Tiểu Nhan cất hợp đồng và bút vào túi, nhìn Dạ Âu Thần, rồi lại nhìn Minh Thư, mở miệng dò hỏi: “Vậy...
tớ về công ty trước nhé?”

Hàn Minh Thư biết cô ấy ở đây sẽ không được tự nhiên, cô từng là vợ chồng với Dạ Âu Thần mà giờ cô cũng còn sợ hơi thở của anh, huống chi là Tiểu Nhan.


Nên cô gật đầu, ra hiệu Tiểu Nhan hãy về công ty trước.


Tiểu Nhan nhận được sự đồng ý của cô, thì nhanh chóng xoay người rời đi, lúc đi ngang qua người Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư thấy hình như cô ấy đang tăng tốc, rồi nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.


Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần.


Có lẽ là vì chột dạ, nên Hàn Minh Thư hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan vừa rời đi, cô đã kéo chăn lên, rồi nằm xuống giường.


Lúc nằm xuống, cô có thể cảm nhận được chỗ nhô lên rất nhỏ ở dưới gối, đó chính là lọ thuốc mà cô đã giấu lúc nãy.



Nên cô dịch đầu qua một bên.


Phía sau có tiếng bước chân đang tới gần, rồi giọng nói của Dạ Âu Thần liền vang lên.


“Nếu em dậy rồi thì xuống ăn cơm đi.”

Hàn Minh Thư phớt lờ anh, chỉ đáp lại một câu: “Tôi không đói, không muốn ăn.”

“Em muốn tôi bế em?”

Câu nói này đã kích thích Hàn Minh Thư, cô xốc chăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần không vui.


“Anh nhất định phải ép tôi mỗi ngày thế sao?”

“Nếu em không ăn thì làm sao có sức?”

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, rồi lạnh nhạt nói: “Tôi cho em hai sự lựa chọn, một là tôi bế em xuống, hai là tự em đi xuống.”

Câu nói này thật nực cười, chẳng lẽ cô có thể chọn vế đầu tiên à? Cô thật sự rất ghét bộ dạng này của Dạ Âu Thần, nhưng cô càng sợ anh phát hiện ra lọ thuốc tránh thai mà cô đang giấu.


Cô cũng nhìn Dạ Âu Thần bằng ánh mắt như vậy, rồi lạnh lùng nói: “Không cần đâu, tôi có chân nên tự đi được.”

Rồi cô vén chăn lên, bước thẳng xuống giường, việc cấp bách lúc này là dẫn anh ra khỏi phòng rồi hẵng nói tiếp, dù gì trong phòng cũng đang có thứ cô định giấu.


Thấy Hàn Minh Thư đã xuống lầu, Dạ Âu Thần vô tình liếc nhìn về phía giường, anh vẫn hơi lo lắng, nên đi tới lấy lọ thuốc dưới gối ra, thấy đúng là lọ thuốc anh vừa đưa cho Tiểu Nhan, mới yên lòng đặt lại chỗ cũ, rồi đi xuống lầu cùng cô.


Trên bàn ăn, món ăn được chuẩn bị rất phong phú, vì Dạ Âu Thần mời đầu bếp riêng tới, nên món ăn được kết hợp tương xứng, đầy đủ chất dinh dưỡng.


Nếu là lúc trước, có lẽ Hàn Minh Thư sẽ rất thèm ăn, nhưng giờ cô thật sự không có tâm trạng để ăn, cô nhất định phải tranh thủ uống thuốc tránh thai.



Nên lúc ăn Hàn Minh Thư ăn như hổ đói, lúc cô định đặt bát xuống để chạy lên lầu uống thuốc, thì anh duỗi một cánh tay tới, phủi một hạt cơm dính trên khóe môi cô.
Truyện Điền Văn

“Em là quỷ đói đầu thai à?” Một câu nói không hề dịu dàng thốt ra từ miệng Dạ Âu Thần.


Hàn Minh Thư tức giận gật đầu: “Đúng, tôi là quỷ chết đói đấy, giờ tôi đã ăn xong rồi, có thể lên lầu được chưa? Hay anh cần tôi đứng đây đợi anh ăn xong?”

Dạ Âu Thần không cần nghĩ cũng biết cô định lên lầu làm gì, dù gì anh cũng đổi thuốc rồi, cô có muốn uống cũng chẳng sao, nên anh nhếch miệng khẽ nói: “Không cần đâu, em lên lầu đi.”

Được anh cho phép, Hàn Minh Thư nhanh chóng đặt bát đũa trong tay xuống, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Lúc đi lên, cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay người này bỗng trở nên dễ nói chuyện như thế, anh không sợ cô về phòng rồi, sẽ lén uống thuốc ư?

Không đúng, có lẽ Tiểu Nhan đã lừa được anh, nên anh cảm thấy giờ trong tay cô không có thuốc tránh thai, nên rất yên tâm về cô.


Hàn Minh Thư vừa đi vừa nghĩ như thế, rất nhanh đã về tới phòng, có lẽ là vì chột dạ, nên cô vừa bước vào phòng đã khóa trái cửa, rồi đi tới trước giường, lấy lọ thuốc tránh thai mà cô đã giấu dưới gối lúc nãy ra, đổ thuốc vào lòng bàn tay, ngay cả nước cũng không uống, đã nuốt thẳng xuống bụng.


Lúc nuốt thuốc cổ họng Hàn Minh Thư hơi mắc nghẹn, cô khó chịu một lát, rồi nhanh chóng ổn ngay, thuốc tránh thai phải uống cách nhau 72 tiếng, giờ cô uống một viên, thì 72 tiếng sau mới được uống tiếp, nên cô phải giữ lại lọ thuốc.


Nhưng với tính cách Dạ Âu Thần, không biết đến tối anh sẽ giày vò cô thế nào, nên cô phải giấu nó đi, không được để nó ở trên giường, nhưng trong phòng lớn như thế, cô có thể giấu nó đi đâu chứ?

Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một lúc, rồi mở tủ quần áo ra, tìm một chiếc áo bành tô, rồi giấu lọ thuốc vào trong túi áo, cô nghĩ có lẽ Dạ Âu Thần sẽ không lục túi áo khoác của cô đâu?

Giấu xong, Hàn Minh Thư không khỏi mỉm cười, có lẽ giờ là lúc cô vui nhất trong mấy ngày qua, bởi vì trước đó cô luôn bị Dạ Âu Thần giam cầm trói buộc.


Cô cứ lặng lẽ uống thuốc như thế, để xem anh làm cô mang thai bằng cách nào, đến lúc nào đó, chắc chắn Dạ Âu Thần sẽ buông lỏng cảnh giác, vậy thì cô có thể duy trì khoảng cách với anh rồi.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui