Dạ Âu Thần lại giữ sự trầm mặt, không tiếp lời cô.
Hàn Minh Thư cũng không nôn nóng, lại lẳng lặng nhìn chằm chằm anh như vậy, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.
Động tác bất thình lình làm Hàn Minh Thư sửng sốt.
Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu, chỉ tựa như chuồn chuồn lướt nước, giây tiếp theo anh dừng lại trên khóe miệng cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi không tốt sao?”
Hàn Minh Thư: “?”
Rốt cuộc người này có ý gì?
“Tôi đã làm nhiều chuyện vì em như vậy, tâm tư của tôi em còn không rõ sao?
Cô đương nhiên hiểu tâm tư của anh, chỉ là...
Dạ Âu Thần đột nhiên hơi tức giận cắn cô một cái, Hàn Minh Thư bị đau nên nhíu mày.
“Anh làm gì vậy?”
“Đau à?” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên nơi ngực anh: “Bây giờ nơi này còn đau hơn em cả vạn lần.”
Hàn Minh Thư hơi ngưng thở: “Anh...”
Anh bỗng đưa tay ôm chặt cô: “Đừng qua lại với anh ta nữa, anh ta không phải là người tốt.”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư trừng mắt, nói không nên lời.
Quả nhiên anh đã biết rồi.
Chẳng trách khi quay lại, ánh mắt anh nhìn cô và hơi thở của anh lại hoàn toàn không thích hợp, hóa ra anh thật sự biết cô đã gặp Dạ Y Viễn.
Nhưng không phải anh đang ngủ sao?
Sao anh lại biết được cơ chứ?
Hàn Minh Thư không nhịn được lại hỏi: “Anh theo dõi tôi?”
Dạ Âu Thần không trả lời, vẫn ôm cô rất chặt.
“Vậy là anh đang cam chịu sao?” Hàn Minh Thư vô lực nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình đang dần chìm xuống
Thật lâu sau.
“Anh cứ phải theo dõi tôi như thế này sao? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do cơ bản nhất à? Dạ Âu Thần, rốt cuộc anh có biết tự do cá nhân là gì không? Bây giờ tôi đã không phải là vợ anh nữa, anh vốn...
không có quyền kiểm soát tôi.
Cho dù tôi là vợ của anh, anh không thể trói buộc tôi như thế này!”
Hơi thở của anh lạnh đi.
“Trói buộc? Vậy còn em? Ngày hôm qua sao lại không nói với tôi?” Anh giữ chặt cổ tay cô, sức lực dần tăng thêm: “Em sẽ không đi ra ngoài? Bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe? Kết quả lại chạy ra ngoài lén lút gặp người người đàn ông khác?”
“Lén lút gặp?” Từ này đã chọc giận Hàn Minh Thư.
Cô đi gặp Dạ Y Viễn rõ ràng chỉ vì gặp chuyện trong công việc, nhưng không ngờ anh lại nói cô khó nghe như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của anh giờ phút này, Hàn Minh Thư vẫn luôn cảm thấy mình giống như bị người ta cho một bạt tai, bỗng dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.
“Anh nói những lời này là có ý gì? Anh coi tôi là hạng người gì? Lén lút gặp mặt?”
Sau khi đẩy anh ra, Hàn Minh Thư ngồi dậy mới phát hiện mình không mặc gì cả.
Cô hít sâu một hơi, lấy khăn trải giường quấn lên người, sau đó xuống giường nhặt quần áo của mình lên mặc vào người, đưa lưng về phía Dạ Âu Thần.
“Coi như là tôi lén lút đi gặp mặt, thì sao nào? Bây giờ anh vốn không thể quản được tôi.” Hàn Minh Thư mặc quần áo xong liền vào phòng tắm.
Khi cô đi vào thì đóng cửa rất vang, cả căn phòng dường như cũng rung lên vì tiếng vang này.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cửa lớn, môi mỏng mím thành một đường.
Tức giận rồi hả?
Vậy anh bị lừa dối thì tính thế nào đây?
Dạ Y Viễn muốn cướp người với anh?
Đừng có mơ!
Hàn Minh Thư sửa soạn trong phòng tắm một phen, lại cầm một bộ quần áo vào thay, sau đó cô bắt đầu trang điểm, ngồi trước bàn trang điểm tô son đỏ tươi, hoàn toàn coi Dạ Âu Thần thành người trong suốt.
Nhìn cảnh này, Dạ Âu Thần không nhịn được nhíu mày.
Cô gái này không cần ra ngoài, trang điểm làm gì?
Anh đứng dậy mặc quần áo, đi tới phía sau cô: “Em muốn ra ngoài sao?”
Hàn Minh Thư không để ý tới anh, lấy bông trang điểm và gương nhỏ ra trang điểm, sau đó xách túi lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi tới gần cửa, một cánh tay vươn ra chắn ngang đường đi của cô.
Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt bất thiện của Dạ Âu Thần.
“Em đi đâu?”
Anh nhướng mày, vẻ mặt rất không vui.
Hàn Minh Thư cười lạnh: “Tôi đi đâu không nhọc anh phải quản! Dạ Âu Thần, anh sẽ không cho rằng anh bảo vệ tôi vài ngày, sẽ thật sự trở thành gì đó của tôi chứ, dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Cô đẩy mạnh tay anh ra, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần lại vang lên.
“Cho dù vừa rồi đã xảy ra quan hệ, em cũng vẫn cho rằng tôi không có tư cách quản em sao?”
Cô hơi dừng bước, nhưng vẫn không hề đứng lại mà đi thẳng xuống dưới lầu.
Anh ta nghĩ bây giờ là thời đại nào rồi? Nếu đã xảy ra quan hệ thì cô phải bị anh quản lý sao? Thật là nực cười, đừng nói rằng cô không còn là xử nữ nữa, cho dù bị anh lấy đi lần đầu tiên, cô cũng sẽ không nhất thiết phải ép mình có quan hệ với một người đàn ông như vậy.
Khi xuống dưới lầu, Hàn Minh Thư chuẩn bị lái xe tới tiệm thuốc, kết quả cô vừa định mở cửa xe, một bàn tay đã đè lại động tác của cô.
Ngước mắt, quả nhiên lại là Dạ Âu Thần.
Hơi thở của anh hơi gấp gáp, anh nói: “Không phải tôi đã nói bên ngoài rất nguy hiểm sao? Rốt cuộc em muốn thế nào?”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô cười lạnh: “Có nguy hiểm tới anh sao? Đừng quên vừa rồi anh đã làm gì với tôi, đừng cho rằng bảo vệ tôi thì có thể muốn làm gì thì làm.
Dạ Âu Thần, anh cho rằng anh đang rất cao thượng, hoặc là làm vậy vì tốt cho tôi sao? Nếu anh thật sự suy nghĩ cho tôi, vậy anh nên cách xa tôi một chút.”
Cô mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào ghế lái.
Dạ Âu Thần đứng đó, ánh mắt và biểu cảm cũng hơi đau khổ.
Hàn Minh Thư không đi đâu cả mà chỉ lái xe khắp nơi một chuyến, cuối cùng cô lái tới trước một tiệm thuốc, sau đó xuống xe tới đó mua thuốc.
Nhân viên cửa hàng nghe nói cô muốn uống thuốc tránh thai thì giới thiệu vài loại cho cô.
Hàn Minh Thư nói thẳng tình huống của mình, nhân viên lại giới thiệu cho cô một loại.
Hàn Minh Thư vội vàng thanh toán tiền, sau đó xách túi ra ngoài.
Sau khi ngồi vào xe, cô tiện tay đặt thuốc tránh thai sang một bên, nhớ tới những chuyện đã xảy ra lúc trước, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Tại sao đang tốt đẹp, cô và Dạ Âu Thần lại tiến triển đến lên trên giường đây?
Bây giờ...
chuyện càng ngày càng phức tạp.
Cô nhất định, nhất định không thể mang thai.
Nếu mang thai, vậy thì thật sự không thể cắt đứt lại còn loạn hết cả lên.
Nơi này còn cách nhà cô hơi xa, nhưng cô lại không muốn về sớm như vậy, vì thế lại đi đường vòng, định chầm rãi lái về nhà.
Xuống cầu vượt, vừa lúc tới một ngã tư đường, Hàn Minh Thư dừng lại chờ đèn đỏ, đôi mắt vô thức nhìn phía sau, lại đột nhiên thấy một chiếc xe.
Cô thu lại tầm mắt, suy nghĩ lại nhìn thoáng qua.
Chiếc xe này, sao cô lại thấy...
hình như trước đó ở tiệm thuốc cô đã thấy nó vẫn luôn đi theo cô?
Chẳng lẽ là cùng một mục đích? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Tuy rằng Mạc Thành không có quá nhiều đường, nhưng cô đã lái lâu như vậy, hiếm khi có trường hợp lại cùng một đoạn đường như thế.
Đèn xanh.
Đoạn đường sau đó Hàn Minh Thư không ngừng thay đổi đường đi, nhưng chiếc xe màu đen phía sau kia lại không biến mất, vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Sau mấy cái đèn xanh đèn đỏ, Hàn Minh Thư có thể xác định mình bị người ta theo dõi.
Cô cắn môi dưới của mình, lấy di động gọi điện cho Dạ Âu Thần.
Khi vừa lướt đến tên của anh, Hàn Minh Thư lại ngẩn người.
Cô vừa mới cãi nhau với anh, lúc này lại gọi điện thoại cho anh làm gì chứ?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...