CHƯƠNG 544: NGỦ NGOAN CÓ THƯỞNG CHƯỞNGHàn Đông: “..”Anh ta nghĩ mình đã nghe lầm.Nếu không một cô cái say rượu sao có thể đưa ra loại yêu cầu bạo dạn như vậy.Sống trên đời lâu như vậy, làm gì có cô gái nào dám nói với anh ta như vậy.Ánh mắt Hàn Đông trầm xuống, nhìn cô gái có đôi mắt lấp lánh đang nhìn anh ta đầy đáng thương, rồi mím môi.Anh ta đã sai rồi.Cô ta còn trộm hôn anh được cơ mà, nói ra yêu cầu như vậy đâu có nhằm nhò gì.“Hôn nhé?”Ngay lúc anh ta đang nghĩ ngợi, Tiểu Nhan đã gấp rút hối thúc anh ta.Hàn Đông một lần nữa không biết nói gì.Chỉ có thể nhìn Tiểu Nhan đầy bất lực, có chút tức giận nói: “Có sự lựa chọn khác sao?”“Anh có hôn hay là không hả?”Hàn Đông quyết định không nói gì nữa, đôi mắt đen láy nhìn xuống cô ta, rồi dùng tay to siết chặt cánh tay nhỏ gầy của cô ta kéo lên, tay khác thì cầm đôi giày cô ta mới cởi ra.“A”Tiểu Nhan bị anh ta kéo về phía trước, tiến lên mấy bước rồi hét toáng lên.Hàn Đông quay đầu nhìn lại: “Bị sao vậy?”“Chân đau!” Tiểu Nhan nhìn anh ta lắc lắc ngón chân của mình, thật ra khỏi cần nhìn Hàn Đông cũng biết, lúc tháo giày đã thấy vết thương ở chân của cô ta khá nghiêm trọng, nhưng anh ta không quen với việc ãm người khác.Hàn Đông suy nghĩ chốc lát rồi cúi người: “Lên đi”“Hả?” Tiểu Nhan khó hiểu kêu một tiếng, nhìn tấm lưng của anh một lát, rồi đột nhiên dùng sức nhảy lên người anh.Tiểu Nhan rất nhẹ, lúc cô vừa phóng lên lưng Hàn Đông, anh ta vừa định nâng người đứng lên thì Tiểu Nhan đột nhiên dùng sức ghìm cổ anh ta, hô lớn: “Về nhài”*..”Hàn Đông nhịn xuống xúc động muốn bỏ cô ta lại, cõng cô ta đi về phía trước.Tuy Tiểu Nhan say rượu nhưng lại rất lóc chóc, may là thể lực Hàn Đông khá tốt, nếu không thì hai người đã té ngã từ lâu rồi.Vất vả mới đem cô về tới phòng khách, vẻ mặt Hàn Đông rất khó xem, vô tình đụng mặt người giúp việc: “Cậu chủ, cô Tiểu Nhan bị sao thế?”“Uống nhiều thôi” Anh nhàn nhạt giải thích một câu: “Giúp tôi đưa cô ta vào phòng nghỉ ngơi đi”“Vâng”Hai người giúp việc nhanh chóng tiến đến, dùng hết tay chân để đỡ Tiểu Nhan vào nhà, ai biết đột nhiên Tiểu Nhan lại lên cơn: “Anh, anh quay lại đây?”Hàn Đông đang chỉnh lại quần áo, định đợi đến khi cô ta vào nhà rồi thì rời đi, nhưng đột nhiên cô ta lại chỉ vào anh ta hét lên: “Anh vẫn chưa hôn tôi đó!”Hai người giúp việc đứng bên cạnh như muốn hóa đá, liếc nhìn nhau không động dám động đậy.Tiểu Nhan ngoắc ngoắc ngón tay với Hàn Đông: “Mau đến đây”Hai người giúp việc đang đỡ cô ta không biết nên lùi lại hay cứ giả như không thấy?Hàn Đông mới là chủ nhà, bình thường các cô đều rất nghe lời Hàn Đông, Hàn Đông cho đến giờ vẫn không lên tiếng, cho.nên các cô cũng không biết làm sao.Bầu không khí bỗng chốc yên lặng, Hàn Đông mím môi, giọng càng ngày càng lạnh.“Còn không nhanh đem cô ta vào đi?”Hai người sửng sốt, rồi mới trả lời: “Dạ dạ, cậu chủ, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô ấy vào phòng”Tiểu Nhan thấy Hàn Đông đang muốn rời đi, lập tức sốt ruột, gạt tay hai người ra chạy nhanh về phía Hàn Đông.Rõ ràng mới nãy còn than đau chân bây giờ lại chạy như bay, không giống như đang say gì cả, cô ta chạy thẳng về phía Hàn Đông.Hàn Đông theo bản năng muốn né cô ta.Nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, nếu né chắc chắn cô ta sẽ té xuống đất, mất hết thể diện cho mà xem.Lúc anh ta còn đang suy nghĩ, Tiểu Nhan đã nhảy đến, đu lên người anh ta như gấu túi, hai chân kẹp lấy hông anh ta.Hai người giúp việc trợn mắt há mồm: Hàn Đông cả đầu xám xịt, gân xanh trên trán giật giật, duỗi tay đặt lên eo cô ta, muốn gỡ cô ta ra, Tiểu Nhan lại lập tức quấn tay lên cổ anh ta, siết cứng ngắc.Hàn Đông dừng lại nhìn Tiểu Nhan đang ấn môi đỏ về phía mình.Rõ ràng…có thể tránh được.Nhưng Hàn Đông chỉ trơ mắt nhìn, chắc có lẽ…hành vi của cô quá táo bạo, cho nên anh ta đã quên né tránh.Cô gái dán môi vào rồi không động đậy nửa cứ như bị dán keo vậy.Có lẽ do say rượu, cho nên cô ta mới bất chấp mọi thứ, hai lần tập kích trước Tiểu Nhan chạm vào anh ta, không chờ anh ta phản ứng thì đã chạy mất dép.Nhưng lần này, cô ta tựa như đang muốn phân cao thấp với anh, dán môi lên môi anh ta không hề nhúc nhích, mắt mở to nhìn anh chằm chằm.Hàn Đông: “.”Đôi môi mỏng của anh giật giật, Tiểu Nhan tưởng anh ta muốn trốn, thế là há miệng cắn vào môi anh.Người giúp việc: “..”Hàn Đông ăn đau lập tức nắm vai Tiểu Nhan kéo ra, đôi mắt đen kịt nhìn hai người giúp việc: “Còn không đi đi?”Hài người giúp việc hoàn hồn, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.Hàn Đông không thể kéo Tiểu Nhan xuống khỏi người, Tiểu Nhan bám lên người anh như bạch tuộc, gỡ tay thì chân bám vào, gỡ chân thì miệng lại dán tới, nói chung cô ta dùng hết thủ đoạn để bám lên người anh ta.Anh ta chỉ muốn để mình cô ta vào phòng thôi, bây giờ ngay cả Hàn Đông cũng phải đi vào phòng theo côt ta.Ầm!Bởi vì không muốn để người khác nhìn một màn anh ta bị thất thủ bởi một cô gái, vì vậy sau khi vào phòng Hàn Đông đã đóng cửa lại, rồi đem Tiểu Nhan đến bên giường: “Nằm xuống đi, đừng quậy nữa, nếu không đến phòng khách cô cũng đừng hòng ngủ”“Hứt”Rượu làm người ta cảm thấy can đảm hơn, mấy chuyện bình thường Tiểu Nhan muốn làm với anh ta đều bày ra hết, nói thẳng: “Vậy em không ngủ phòng khách, em đến phòng anh ngủ”Hàn Đông: “..”Anh ta nhíu mày, bạn của Minh Thư bị sao thế này?Chiếm tiện nghi của anh ta thì thôi đi, bây giờ còn nói hưu nói vượn?Anh ta suy nghĩ một lát, cảm thấy không nên chấp người say sỉn làm gì, nếu không đối phương sẽ càng hung hăng hơn.Vì thế anh ta nói: “Được rồi, cô ngủ ở phòng khách đi, ngủ ngoan, sẽ có…thưởng”“Có thưởng hả?” Tiểu Nhan chớp chớp mắt, như một đứa trẻ hiếu kỳ: “Thưởng gì thế?”“Thức dậy sẽ nói cho cô biết.”Lời của anh ta rất có tác dụng, Tiểu Nhan lúc đầu còn quấn lấy anh ta, một giây sau đã tiến tới nằm lên trên giường, cô ta liếc mắt đưa tình với Hàn Đông: “Vậy em sẽ ngoan ngoãn ngủ, mai em tỉnh dậy, anh nhất định phải nói cho em biết đó”“Ừ”Sau đó Tiểu Nhan thật sự nhắm mắt lại, một lúc sau Hàn Đông nghe tiếng hít thở đều đều của cô ta.Anh ta nhìn cô ta một lúc, xác định cô ta sẽ không tỉnh lại, Hàn Đông mới xoay người rời khỏi phòng.Tiệc tối nay là do anh ta tổ chức, anh ta không thể rời đi quá lâu được.Rất nhanh, Hàn Đông đã đi mất, còn Tiểu Nhan thì đã ngủ say rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...