CHƯƠNG 543: ANH HÔN EM ĐI
Hàn Đông thấy tin nhắn này thì trầm lại, sau khi khóa màn hình thì cất vào.
Sao anh không biết được em gái mình có tính cách gì được, tin nhắn trước là của con bé, nhưng ngữ điệu tin sau lại không giống, mà người mà thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh cô lại không khó đoán Tất nhiên là Bé Đậu Nành rồi Ha, thằng bé này, bé mà đủ trò, tính toán đến trên đầu người cậu ruột là anh rồi?
Xem anh sau này làm sao xử lý nó.
“Chuyện đó..” Sau khi Tiểu Nhan cất điện thoại vào thì muốn nói lại thôi nhìn Hàn Đông, đôi mắt không chút cảm xúc của Hàn Đông nhìn về phía cô: “Sao?”
“Còn có bao nhiêu khách mời phải mời rượu nữa?” Tiểu Nhan cản môi dưới hỏi một câu, hỏi xong mới thấy quá ngượng ngùng, cô hỏi nam thần như thế, có khi nào khiến Hàn Đông cảm thấy phiền hay không?
“Em cũng mệt rồi sao?” Hàn Đông không đáp mà lại hỏi.
“Đâu có đâu!” Tiểu Nhan phản xạ có điều kiện lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: “Em không sao cả, mới qua một lúc thì sao lại mệt được? em chỉ hỏi tí thôi”
Thực ra cô mệt chết mất, không còn cách nào, tối nay người giúp việc chuẩn bị lễ phục phải phối với giày cao gót mới đẹp, nhưng gần đây cô ăn nhiều, cỡ chân mập thêm số, cỡ giày vốn phù hợp với cô bây giờ chỉ có thể cố nhét vào.
Lúc mang vào còn thấy không sao, bước vài bước hay bước một lúc cũng không có vấn đề gì.
Nhưng lúc này cô phải cùng Hàn Đông tiếp rất nhiều thương nhân, chân cô đã đau đến nổi đứng không vững nữa, hu hu…
cảm thấy sắp ngã đến nơi rồi.
Có điều vì Hàn Đông, Tiểu Nhan vẫn miễn cưỡng chịu đau đớn.
* Tửu lượng của em ra sao?” Hàn Đông đánh giá cô hỏi Tiểu Nhan sửng sốt một chốc mới trả lời: “Khá, khá được, uống thêm nữa cũng không sao”
Bộ dạng sợ Hàn Đông đuổi cô đi.
//
Nếu là người đàn ông khác, cô chắc đã hất tay đi rồi.
“Sếp Lệ”
Lại thêm một trận mời rượu, Tiểu Nhan uống vào một ly rượu nữa, người đối diện cười nhìn cô: “Cô đây tửu lượng coi như không tồi, xin hỏi vị này là? ?”
Vừa dứt lời, tiểu Nhan vừa uống xong một ly rượu đã không chịu nổi, bước chân loạng choạng ngã về phía trước Người hỏi biến sắc mặt, vội vươn tay đỡ cô, hương thơm và sự mềm mại chỉ thuộc về phụ nữ đập vào mặt, người đàn ông sửng người định nói gì, thì một đôi tay đã vươn tới tiếp Tiểu Nhan về.
Người đàn ông ngước mắt, người tiếp Tiểu Nhan về là Hàn Đông.
Mặt anh không chút thay đổi đỡ người bên cạnh, khiến Tiểu Nhan dựa vào vai anh, trầm giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Nghe thấy giọng Hàn Đông, Tiểu Nhan mới hồi phục tinh thần, cô châm chậm ngẩng đầu, mắt mông lung nhìn anh.
A..
Cảm giác sao giống như không thấy rõ? Tiểu Nhan mờ mịt đưa tay dụi mắt, thấy người trước mắt.
Hình như cô uống say rồi, trước mắt như sương mù nhìn anh nửa ngày, thường thì cô nào dám vậy? Từ cái lần trước hôn anh, mỗi khi gặp Hàn Đông là như chuột thấy mèo, lập tức trốn mất.
Bộ dáng hiện nay của cô, chỉ có thể nói rõ, cô say rồi.
Nhớ đến lời nói hùng hồn trước đây của cô, Hàn Đông chỉ có thể lắc đầu.
“Không uống được thì không uống, tỏ vẻ gì chứ? Sếp Lệ, ngại quá, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi đã, ngài tự nhiên”
“M Sếp Lệ mỉm cười, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Dù sao cũng là bạn Minh Thư, nên Hàn Đông chăm sóc Tiểu Nhan vẫn rất chu đáo, đỡ đôi vai tinh tế của cô, chuẩn bị đưa cô đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
Đi được một đoạn, cồn dồn lên người.
Tiểu Nhan say đến nổi không biết gì, cứ kháng cự không chịu đi về phía trước.
“Không đi, không muốn đi”
Hàn Đông: “…”
Anh hơi đau đầu nhìn cô gái ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, bởi vì mặc váy, lúc ngồi xuống lộ ra đôi chân trắng bóc.
Hơi ngứa mắt.
Hàn Đông bất giác nhắm mắt, anh sợ nhìn thấy hình ảnh này rồi.
Suy nghĩ một hồi, anh cởi áo khoắc ngoài đắp lên người cô.
“Đứng lên”
Giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép từ chối.
Tiểu Nhan uất ức cong môi: “Em không đứng dậy đâu, chân đau mài”
Hàn Đông nheo mắt lại: “Chân đau?”
Tiểu Nhan lúc này như cô bé bé bỏng, mắt đỏ hồng chỉ chân mình: “Giày quá nhỏ, chân đau rồi”
Hàn Đông cúi đầu nhìn về phía chân của cô, phát hiện giày đúng là quá nhỏ, siết chặt lấy chân cô, mà da thịt chung quanh vết siết đã bị mài ra màu đỏ, nơi rách da mang theo tơ máu Một màn này khiến Hàn Đông nhăn mặt lại “Đau” Tiểu Nhan uất ức lên án một cậu, sau đó kéo giày ra, Hàn Đông nhìn động tác thô bạo của cô, liền trách mảng: “Đưng nhúc nhích!”
Tiểu Nhan không để ý đến anh, làm bộ muốn cởi, giọng Hàn Đông lạnh mấy phần, giữ tay cô lại ngăn động tác của cô.
“Không phải nói đừng động đậy sao?”
“Ờm” Anh dữ dẫn, Tiểu Nhan không dám động nữa.
Hàn Đông cúi đầu xuống nắm chặt mắt cá chân của cô, động tác trên tay chậm rãi thay giày cho cô.
Giày siết chặt như này dù dùng cách gì chắc cũng sẽ đau, chỉ có thể nhẹ một chút, tránh cho khiến vết thương trở nên nặng hơn.
Tiểu Nhan đau đến rơi nước mắt, la lên: “Nhẹ chút, nhẹ chút…a..”
Hàn Đông nghiêm túc thay cô cởi giày, nên không chú ý cô kêu la gì, chỉ là mày nhíu lại một cái, cuối cùng đã cởi giày ra cho cô.
Anh ngước mắt phát hiện Tiểu Nhan khóc đến đỏ cả mắt, uất ức nhìn chăm chằm anh.
Hàn Đông mấp máy môi, hỏi: “Rất đau?”
Chẳng lẽ là vừa rồi ra tay quá nặng?
Tiểu Nhan gật gật đầu.
“Nhịn một chút, lát nữa liên hết đau.”
“Không” Tiểu Nhan cong môi, “Vẫn rất đau”
“Vậy em muốn sao?”
Tiểu Nhan đột nhiên thốt lời dọa người: “Không thì, anh thơm thơm em, thơm một cái, liền hết đau: