Sau khi Hàn Minh Thư trở về nhà họ Hàn, cô trực tiếp đi đến phòng bếp, sau đó tự mình nấu cháo.
Cô đang suy nghĩ vết thương của Dạ Âu Thần trở thành tình trạng như thế này chắc có lẽ là phải ăn đồ ăn thanh đạm một chút.
Hơn nữa cô còn đang suy nghĩ Dạ Âu Thần bị thương ở phía sau, buổi tối nay phải ngủ như thế nào đây, nằm thì không thể nào rồi, dù sao thì đã bị thương thành như thế này, đè lên vết thương chắc chắn sẽ chỉ làm vết thương chuyển biến xấu hơn.
Vậy thì phải nằm sấp ngủ hả?
Vừa nghĩ đến bóng dáng cao lớn đó có thể phải nằm trong các giường bệnh nhỏ hẹp, bực bội nằm sấp, trong đầu của Hàn Minh Thư liền xuất hiện một cảnh tượng rất tươi sáng, sau đó cô liền nhịn không được mà nở nụ cười.
Sau khi cười vài tiếng, Hàn Minh Thư cảm thấy thật sự là hiện tại cũng rất thảm, nếu như không phải là bởi vì anh ngăn cản những thứ này, thế thì sau lưng của anh không bị thương thành như thế, người nằm ở nơi đó chắc có lẽ là cô chứ không phải là anh.
Hơn nữa lúc ấy nếu như không phải là anh cản cho mình, vậy thì trên mặt và trên người của mình cũng chỉ sợ là đã…
Sợ hãi vô cùng, Hàn Minh Thư cũng không còn dám nghĩ nữa, chỉ có thể nhanh chóng nấu cháo xong, sau đó lấy cái bình giữ ấm bỏ cháo vào trong, suy nghĩ rồi lại tự mình xào mấy món thức ăn thanh đạm.
Tay nghề của cô không tệ lắm, cô biết nấu ăn, chỉ có điều là những năm gần đây xuống bếp quá ít, bởi vì tay nghề của Tiểu Nhan ngon hơn cô rất là nhiều, Bé đậu nành cũng thích ăn đồ ăn do cô ấy làm, cho nên lúc bọn họ sống cùng với nhau trên cơ bản đều là Tiểu Nhan tự mình xuống bếp nấu cơm.
Chỉ có đều là mặc dù tay nghề của cô bị bỏ quên nhưng mà nó vẫn còn ở đó.
Chẳng mấy chốc Hàn Minh Thư đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, sau đó mang theo cái hộp giữ ấm chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi phòng bếp thì đã chạm phải gương mặt lạnh lùng của Hàn Đông.
Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Hàn Đông, Hàn Minh Thư có hơi chột dạ di chuyển cái bình giữ ấm qua chỗ khác muốn tránh ánh mắt của Hàn Đông.
Nhưng mà như vậy thì có lợi ích gì cơ chứ? Sao Hàn Đông không biết là cô muốn làm cái gì được?
Cô lại che che giấu giấu cũng không có tác dụng gì lớn.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đành phải đứng thẳng người, sau đó nhìn Hàn Đông.
“Anh”
Cho dù như thế nào thì vẫn phải chào hỏi một tiếng.
Hàn Đông nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Em còn biết gọi anh là anh?”
Hàn Minh Thư: “Tại sao không không biết cơ chứ?”
“Năm năm trước là ai đã làm em bị thương thành cái dạng đó, em cũng đã quên rồi?” Ánh mắt của Hàn Đông bén nhọn nhìn chằm chằm vào cô: “Năm năm, thời gian trôi qua năm năm, em đã quên hết những chuyện này rồi? Hiện tại còn muốn chủ động đưa đến trước mặt cậu ta, Minh Thư, lòng tự trọng của em ở đâu hả?”
“… vậy anh cảm thấy là em nên làm như thế nào đây? Người đó đã thay em ngăn cản tất cả, hiện tại trên người lại bị thương nằm trong bệnh viện, nếu như không phải là anh ta thì hiện tại người nằm ở nơi đó chính là em, có lẽ là người đưa cơm cho em sẽ biến thành anh, cho dù như thế này anh cũng muốn ngăn cản em nữa à?”
Hàn Đông: “Vậy thì em cũng phải biết nếu như không phải là bởi vì cậu ta thì em cũng sẽ không bị người khác tìm phiền phức, em lại càng gần gũi với cậu ta, sau này những phiền phức như thế này vẫn sẽ có. Cậu ta có thể thay em cản được một lần, chẳng lẽ còn có thể cản được cho em hai lần, ba lần? Thậm chí ngăn cản cho em cả một đời?”
Lúc nghe thấy hình dung cả một đời, sắc mặt của Hàn Minh Thư thay đổi.
“Hiện tại em không suy nghĩ những thứ này, em đối với anh ta cũng không có ý gì khác, ngày hôm nay cho dù người cản thay cho em không phải là anh ta mà chỉ là một người xa lạ, em cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc người đó, đây là đạo làm người, không có tình cảm riêng tư”
Hàn Đông nhìn chằm chằm vào cô: “Em chắc chắn là không có tình cảm riêng tư, vậy em có thể đảm bảo với anh rằng em sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ta nữa không?”
“Có thể, em đảm bảo” Hàn Minh Thư gật đầu: “Cho đến bây giờ em chưa từng muốn ở cùng một chỗ với anh ta, cho nên điểm ấy anh không cần phải lo lắng đâu, hơn nữa em muốn nói với anh là cho dù em với anh ta có thể ở cùng một chỗ hay không thì đây là chuyện của chính em, em có năng lực để xử lý”
Hàn Đông bước tới nắm chặt lấy bờ vai của cô.
“Không phải là anh muốn xen vào chuyện của em, bây giờ em là cô chủ nhà họ Hàn, anh không thể để cho em giảm lên vết xe đổ giống như trước kia nữa, em có hiểu không?”
“Em hiểu, đương nhiên là em hiểu, nhưng mà em không phải là con nít nữa, anh có thể hiểu được tâm tư của em ư? Em muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình mà không phải là… bị người khác dẫn dắt, người khác chuẩn bị cuộc đời thay cho em, cuộc sống như vậy em không muốn đâu” Đọc tại truyen.one để team có động lực ra chương sớm nhé.
Hàn Đông im lặng nhìn cô, đột nhiên không nói lời nào hết, sau đó buông bả vai của cô ra quay người đi khỏi.
Cô không biết là Hàn Đông đã hiểu cho cô hay là vẫn không hiểu, có điều là lúc này cô đã không muốn phải nghĩ nhiều như vậy, cô mang theo hộp giữ ấm nhanh chóng rời khỏi.
Hàn Đông đi đến góc rẽ, sau đó quay đầu lại nhìn bóng người đi khỏi mà cũng không thèm quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên ảm đạm.
Hôn thì hôn thôi, có cái gì mà lớn lao đâu.
Anh là một tên đàn ông lớn xác, anh cũng chưa từng yêu đương, để một cô gái nhỏ như tôi hôn thì có như thế nào đâu chứ.
Hừ, cũng không thể hôn một chút liền xuân tâm nhộn nhạo, nếu như trái tim thật sự không thể yên, rung động với cô…
Vậy chẳng phải… có lợi cho cô rồi à?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại càng nói năng hùng hồn hơn nữa.
Nam thần đã không còn trẻ, thời gian không đợi được người, cho nên sau này cô nhất định phải trân trọng nó mới được, nếu không thì đợi thêm mấy năm nữa nam thần sẽ già hơn.
Đang suy tư, Hàn Đông nhìn về phía Tiểu Nhan, Tiểu Nhan run lên một chút, cảm thấy những suy nghĩ ở trong đầu hồi nấy đều đã không cánh mà bay.
Cô cắn môi dưới: “Những… những lời tôi nói đều là sự thật, khoảng thời gian tôi với Minh Thư quen biết với nhau rất dài, cho nên là.. “
Lúc cô cắn môi dưới, Hàn Đông liền nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.
Cô gái nhỏ trước mắt đột nhiên đến gần hôn anh ta, chưa từng có người nào làm qua loại hành động kinh người với anh ta như vậy, cho nên chuyện này ảnh hưởng đến anh ta trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí lúc buổi tối sẽ còn xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.
Tiểu Nhan bị ánh mắt của anh ta làm cho run rẩy, vô thức lui về phía sau một bước.
“Chuyện đó… nếu như anh cảm thấy tôi nói không đúng, như vậy tôi… đi trước đây”
Nói xong, cô chuẩn bị quay người lại.
Hàn Đồng đột nhiên gọi cô lại: “Em.”
Bước chân của Tiểu Nhan dừng lại, quay đầu đưa tay chỉ vào mình: “Tôi hả?”
“Ừm” Ánh mắt trầm ổn của Hàn Đông rơi trên gương mặt của cô, cuối cùng ánh mắt cũng không kiềm chế được mà di chuyển lên đôi môi của cô.
Ánh mắt này thật là chói sáng, Tiểu Nhan cảm nhận được nó, trong nháy mắt cô cảm thấy trên gương mặt của mình trở nên nóng bỏng, lập tức xấu hổ không dám gặp người khác: “Sao vậy?”
Hàn Đông không nói chuyện, im lặng đi về phía trước hai bước, loại khí tức trầm ổn từ trên người ép tới.
Gương mặt của Tiểu Nhan đột nhiên đỏ lên, bỗng nhiên nhanh chóng lui ra phía sau.
“Anh, anh muốn làm cái gì? Đừng có tới đây”
Nói xong, cô xoay người chạy đi.