Trong phòng bệnh, Hàn Mai Linh yếu ớt mà dựa trên chiếc gối kê sau lưng, ngồi ở đó mà chột dạ vô cùng.
Thực ra lúc nãy khi tỉnh lại nhìn thấy Hàn Đông, cả người Hàn Mai Linh giật bắn mình, suýt chút nữa đã hoảng sợ xỉu thêm lần nữa rồi.
Cô không ngờ Thẩm Cửu vậy mà lại tìm Hàn Đông đến rồi, cũng không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã chạm mặt nhau hay chưa.
Nếu như cô ta vì có được Dạ Âu Thần mà đánh mất đi một miếng dưa hấu to là cô cả nhà họ Hàn thì thật đúng là một vụ mua bán không lợi nhuận mà.
Bất kể là thân phận hay là tình cảm, cô ta Hàn Mai Linh đều muốn!
“Tại sao?” Thanh âm Hàn Đông lạnh lẽo, không nghe ra được một tia tình cảm nào, Hàn Mai Linh ngẩng đầu nhìn nhau với anh ta một cái, lập tức hoảng sợ rũ mí mắt xuống, cô ta nên nói thế nào đây? Cô ta chưa từng nghĩ chuyện này sẽ bị Hàn Đông biết, cũng chưa từng nghĩ sẽ kéo anh vào.
Chỉ có thể nói, lần này là cô ta đã tính sai rồi.
Lúc đó khi cô ta rạch không có chú ý lắm, vừa bắt đầu chỉ rạch một chút biểu bì thôi, nhưng máu không có chảy ra được nhiều, cho nên cô ta đã dùng một chút sức, ai ngờ run tay một phát liền…
Cảm giác như cô ta đã thật sự đi qua quỷ môn quan một chuyến rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mai Linh lại cảm thấy sợ, khoé mắt cũng đỏ lên rồi, sau đó nước mắt rơi lã chã xuống.
Hàn Đông nhìn bộ dạng của cô ta, không nhịn được mà nhíu mày.
Loading...
“Hỏi em một câu liền khóc rồi? Dũng khí lúc em tự sát đâu?”
“Anh cả…” Hàn Mai Linh thút thít mà kêu anh ta, Hàn Đông nhìn bộ dạng của cô ta, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, hoàn toàn không có cảm giác đau lòng, nhưng trên mặt anh ta vẫn bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào.
“Em…em sai rồi, anh cả, anh đừng tức giận.” Hàn Mai Linh biết, Hàn Đông không phải là người khóc lóc là có thể dỗ dành được, điểm duy nhất để đối phó anh chính là mau chóng thừa nhận lỗi lầm, cho nên cô ta liền vội vàng xin lỗi Hàn Đông.
“Ngài Hàn, cô Thẩm đến rồi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Tô Cửu, nghe thấy tên của Thẩm Cửu, sắc mặt Hàn Mai Linh lập tức trở nên trắng bệch, lớn tiếng nói: “Đừng! Tôi không muốn gặp cậu ấy!”
Cô ta gần như là đột nhiên hét lên, cái thanh âm đó chua chát đến nỗi khiến người bên trong và bên ngoài đều giật bắn mình, Hàn Đông nhíu mày: “Không gặp?”
“Đúng!” Hàn Mai Linh dùng sức gật đầu: “Em không gặp cậu ấy, thư ký Tô, cô bảo cậu ấy mau rời khỏi đi!”
Bất kể Thẩm Cửu và Hàn Đông trước đây có gặp nhau hay chưa, tóm lại bây giờ cô ta không thể mạo hiểm một chút nào được, nếu như chưa gặp qua thì hành động lần này của cô ta trở nên có ý nghĩa rồi, vĩnh viễn không để cho bọn họ gặp mặt.
Nếu như gặp qua, vậy cô ta cũng không hối hận.
Tóm lại thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót.
Hàn Mai Linh đột nhiên trở nên rất kích động, ngay cả ánh mắt và động tác tay chân cũng trở nên cảm xúc hơn, điều này đều bị Hàn Đông nhìn thấy vào trong mắt, anh ta nhíu mày. Hôm qua thái độ của Thẩm Cửu đối với Hàn Mai Linh giống như là chị em ruột vậy, cứ luôn lo lắng cô ta xảy ra chuyện, ngay cả lúc đi cũng hồn bay phách lạc, nhưng thái độ của bên Hàn Mai Linh này lại khác.
Thái độ của hai người dành cho nhau có thể nói là tương phản.
Thẩm Cửu ở bên ngoài rõ ràng nghe thấy lời của Hàn Mai Linh, Tô Cửu lúng túng quay đầu lại nhìn cô.
“Cô Thẩm…cô Mai Linh…”
Sắc mặt Thẩm Cửu có chút trắng bệch mà cúi đầu cắn môi dưới của mình, giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó, sau đó cô lại ngẩng đầu lên nở một nụ cười bất lực: “Sức khoẻ cậu ấy vẫn còn rất yếu, bảo cậu ấy đừng kích động như vậy nữa. Nếu cậu ấy không chịu gặp tôi bây giờ thì hôm nay tôi về trước vậy.”
Nói xong, Thẩm Cửu cũng không quan tâm Tô Cửu có phản ứng gì, quay người liền rời đi.
Cách nhau một tấm cửa, đương nhiên lời đối thoại của hai bên đều có thể nghe thấy.
Hàn Mai Linh nghe thấy cô nói muốn rời đi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi, trên mặt đương nhiên cũng biểu hiện ra. Nhưng đợi khi cô ta thả lỏng thì lại chú ý có một tầm mắt nghiêm nghị cứ luôn nhìn chăm chăm vào mình, Hàn Mai Linh quay đầu qua mới phát hiện ánh mắt của Hàn Đông. Ánh mắt của anh ta hệt như lửa đốt, mang theo sự thăm dò mà nhìn chăm chăm vào cô ta.
Hàn Mai Linh lập tức trở nên căng thẳng, lắp bắp mở miệng nói: “Anh cả, em, em chỉ là tạm thời không muốn gặp cậu ấy thôi, em..”
“Không cần giải thích.” Hàn Đông đứng dậy, một tay đút vào trong túi: “Anh không có hứng thú với mâu thuẫn giữa phụ nữ bọn em, có điều…” Anh ta chợt ngừng lại, sau đó mới lạnh giọng nói tiếp: “Hôm qua cô ấy đã không màng tất cả đưa em đến bệnh viện, về tình về lý không phải đều nên nói một tiếng cảm ơn với cô ta sao? Gia giáo của nhà họ Hàn em học như vậy à?”
Sắc mặt Hàn Mai Linh trắng bệch: “Anh cả, em..”
Hàn Đông quay người đi ra ngoài.
“Anh cả!”
Hàn Mai Linh kêu lớn một tiếng, muốn nhảy xuống giường đuổi theo nhưng bước chân của Hàn Đông rất nhanh, anh rất nhanh đã ra khỏi phòng bệnh, sau đó dặn dò Tô Cửu: “Trông chừng nó, đừng để nó chạy lung tung.”
“Vâng thưa ngài Hàn.” Tô Cửu đi vào đóng cửa phòng bệnh lại, nhưng Hàn Mai Linh lại xông tới muốn đuổi theo.
“Cô Mai Linh, ngài Hàn đã nói rồi, bây giờ sức khoẻ cô suy nhược, vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Không, anh cả hiểu lầm tôi rồi, tôi phải đi giải thích với anh cả!” Hàn Mai Linh dùng sức đẩy Tô Cửu ra, nhưng dù sao cô ta cũng thật sự suy nhược rồi, lập tức bị Tô Cửu đẩy về lại giường ngồi xuống, sau đó Tô Cửu bất lực mà thở dài một tiếng, giải thích với cô ta: “Tính khí của ngài Hàn cô cũng hiểu đó, nếu như cô Mai Linh lúc này cưỡng chế đuổi theo thì ngài Hàn sẽ tức giận.”
Nghe đến đây, Hàn Mai Linh mới đột nhiên phản ứng lại, đúng nhỉ, tính khí của Hàn Đông chính là như vậy, nếu như bây giờ cô ta còn đuổi theo thì anh ta sẽ tức giận.
Bỏ đi.
Hàn Mai Linh cắn môi dưới, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Thư ký Tô, Thẩm Cửu đã gặp anh cả tôi qua rồi sao?”
Tô Cửu sững sờ: “Hửm?”
“Ý của tôi là, hôm qua các người làm sao mà biết chuyện này vậy? Là Thẩm Cửu thông báo cho các người đúng chứ?”
Tô Cửu cạn lời cả nửa ngày, lắc đầu: “Cô Mai Linh, chuyện cô tự sát lớn như vậy, cô cảm thấy cô Thẩm có thể không nói cho chúng tôi sao? Tuy biết hai người là bạn rất tốt, nhưng…chuyện lớn như vậy thì vẫn phải thông báo cho người nhà. Không lẽ cô vì chuyện này đã bị anh cả của cô biết nên tức giận cô Thẩm sao? Cố ý không chịu gặp cô ấy?”
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mai Linh trắng đi vài phần: “Tôi chỉ là không muốn anh cả lo lắng.”
“...Cô Mai Linh, thứ cho tôi nói thẳng, cô đã chọn tự sát rồi, đây không phải là vấn đề lo lắng hay không lo lắng nữa rồi không phải sao? Không lẽ cô?”
“Hồi nãy tôi nói sai rồi, tôi không muốn để cho anh cả biết.” Hàn Mai Linh tức giận trả lời một câu, cô ta trừng Tô Cửu một cái: “Cô bị sao vậy? Sao cứ cãi lại lời của tôi vậy? Cô và Thẩm Cửu có mối quan hệ rất tốt sao?”
Tô Cửu: “…”
Cô ta mỉm cười một cái: “Cô Mai Linh nói đùa rồi, tôi và cô Thẩm chỉ là trước đây có qua lại trong công việc mà thôi, không hẳn là thân.”
Chỉ có điều cô ta rất thắc mắc, sau khi Hàn Mai Linh tự sát tỉnh lại thì hoàn toàn không giống như một người muốn chết, hơn nữa lời nói lại trước sau không khớp, cứ luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Còn về kỳ quái ở đâu, thì Tô Cửu không biết được.
Nhưng mà-cảm xúc của Tô Cửu đối với cô ta đã có thêm lòng hiếu kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...