Anh hỏi.
Thẩm Cửu không trả lời, chỉ lắc đầu, vẫn vùi trong vòng tay anh.
Thật ra trước khi anh đến, Thẩm Cửu vẫn còn tỉnh táo suy nghĩ chuyện này không phải do cô làm, cũng không phải do Tiểu Nhan làm. Nếu đến lúc đó phải đối chất thì cô cũng không sợ, cùng lắm thì cô sẽ một mình ôm hết mọi chuyện.
Nhưng bây giờ Dạ Âu Thần vội vàng chạy tới chỗ cô, đôi mắt đen nhìn cô đầy lo lắng khiến sự uất ức tích tụ trong lòng cô cũng bộc phát hết ra.
Cô nghĩ cô nhất định không thể một mình gánh vác hết mọi việc, cô phải giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng... nếu Tô Mạn Điệp thật sự lành ít dữ nhiều thì hai cô cũng không tránh được có liên quan.
Rất nhiều người có mặt ở hiện trường không ưa cô, có lẽ sẽ không ít người nhân cơ hội này cắn chết cô.
“Thẩm Cửu!”
Lâm Tuấn vội vã chạy đến, sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Cửu nói Tô Mạn Điệp xảy ra chuyện thì anh ta hấp tấp chạy tới. Ai biết vừa tới lại nhìn thấy cảnh này, vợ trước của mình đang dựa vào lòng một người đàn ông khác, điều này khiến anh ta cảm thấy rất tức giận: “Cô gửi tin nhắn bảo tôi tới là để cho tôi xem cảnh này?”
Nghe thấy giọng Lâm Tuấn, Thẩm Cửu mới hoàn hồn lại, trước mặt cô là hơi thở quen thuộc của Dạ Âu Thần, vừa nãy vì sợ hãi nên cô có chút mơ tưởng, bây giờ cuối cùng vẫn phải trở về thực tại.
Cô chậm rãi ngồi dậy, vừa định trả lời thì gáy đột nhiên bị ấn lại.
Dạ Âu Thần kéo cô về lại lòng mình, lạnh giọng nói: “Cút.”
Khí thế mạnh mẽ trên người anh khiến Lâm Tuấn suýt nữa đứng không vững, anh ta sợ hãi nhìn Dạ Âu Thân rồi run giọng nói: “Không phải tôi tự đến, là, là người phụ nữ này... cô ta gửi tin nhãn cho tôi, dụ tôi tới.”
Nghe vậy, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thân nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng: “Vậy sao?”
Thẩm Cửu giãy giụa trong lòng anh, cuối cùng buồn bực đáp: “Là tôi gọi anh ta tới”
Lâm Tuấn lập tức đắc ý: “Đúng không? Anh xem cô ta tự thừa nhận rồi kìa.”
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi một chút, cuối cùng Thẩm Cửu cũng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, sau đó nhìn Lâm Tuấn: “Mục đích tôi gọi anh tới là để anh nhìn phòng cấp cứu, tôi nói gì trong tin nhắn anh vẫn chưa quên chứ?”
Lúc này Lâm Tuấn mới nhớ lại tin nhắn nói rằng Tô Mạn Điệp gặp chuyện.
Thấy Thẩm Cửu nhìn về phía phòng cấp cứu, Lâm Tuấn mới ý thức được: “Ý cô là Mạn Điệp đang ở trong phòng cấp cứu?”
Thẩm Cửu không nói gì coi như là ngâm thừa nhận.
Lâm Tuấn lập tức nhảy dựng lên, thay đổi sắc mặt giận dữ chỉ vào Thẩm Cửu: “Cô làm gì thế? Mạn Điệp sắp sinh rồi mà cô còn hung ác như vậy, cô lại còn ra tay đánh cô ấy! Thẩm Cửu, nếu đứa bé có vấn đề gì thì cô không xong với tôi đâu.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, lạnh giọng nói: “Anh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, dựa vào đâu mà nói tôi hung ác?”
“Điều này còn phải nghĩ sao? Sau khi ly hôn với tôi, chắc chắn là cô đã ghi hận trong lòng, cô ghen ty vì Mạn Điệp mang thai nên muốn ra tay đánh cô ấy, vì trước đó chúng ta không có con nên cô muốn hại chết đứa con duy nhất của tôi. Thẩm Cửu à Thẩm Cửu, không ngờ cô lại là loại phụ nữ này, Cậu Dạ... anh đừng bị loại phụ nữ lòng dạ rắn rết này lừa.”
Nói đến đây, đột nhiên Lâm Tuấn nghĩ tới điều gì đó: “Cậu Dạ, anh không thể giữ loại phụ nữ này lại bên mình, càng không thể tin những lời gièm pha cô ta nói, nếu không một ngày nào đó anh sẽ bị cô ta hại chết. Tôi chính là một tấm gương sống!”
“." Thẩm Cửu nén giận mà cắn môi dưới, tên khốn kiếp này!
Khi kết hôn anh ta chưa bao giờ cho cô bất cứ thứ gì, anh ta lăng nhăng rồi ly hôn bây giờ lại còn bôi xấu côi
Nhưng điều Thẩm Cửu quan tâm nhất lúc này là Dạ Âu Thần có tin lời anh ta nói không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt có chút lo lắng: “Anh đừng tin lời anh ta nói, sự việc không phải như vậy”
Dạ Âu Thần nhướn mày, môi mỏng từ từ nhếch lên trào phúng: “Cô gái, sao trước đây lại nhìn trúng loại đàn ông này mà gả cho anh ta những hai năm thế? Trong hai năm đó không phát hiện ra điều gì à? Cô ngốc hay là bị ngu hả?”
Mặt Thẩm Cửu đỏ ửng, cô chưa kịp trả lời đã nghe Dạ Âu Thần mỉa mai: “Nên đánh trả kịch liệt mới phải.”
Nghe vậy Thẩm Cửu sững sờ, ngay cả Lâm Tuấn cũng sửng sốt.
Nói đến đây, Dạ Âu Thần giương mắt nhìn về phía Lâm Tuấn, anh cười khẩy: “Anh là chồng trước vô dụng, chưa bao giờ phụ cấp chi phí trong nhà, lại còn đi ngoại tình của Cửu hả?”
Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần.
Không ngờ anh lại nói giúp cô, hơn nữa... anh còn biết rất nhiều.
Anh đã cho người điều tra anh ta sao?
“Anh, anh nói gì đấy? Nói linh tinh, Mạn Điệp không phải người thứ ba” Có lẽ Lâm Tuấn không ngờ Dạ Âu Thần sẽ đột nhiên chuyển hướng, một người đàn ông mà bị nói cho đỏ bừng mặt: “Là người phụ nữ này quá vô dụng, lại còn lòng dạ rắn rết nên tôi mới bỏ cô ta lấy người khác.”
“Ngày hai người ly hôn, người thứ ba đã mang thai được vài tháng rồi mà anh vẫn dám nói người khác không tốt?” Thông tin vê Lâm Tuấn do Lang An điều tra cho nên anh ấy biết rất rõ. Bây giờ nghe Lâm Tuấn chỉ trích Thẩm Cửu, Lang An không đứng yên được nữa mà ra mặt nói thay cho cô: “Đồ đàn ông tồi tệ, tiên kiếm được trong hai năm kết hôn đều dành hết cho người thứ ba rồi phải không? Trúng xổ số xong thì
nóng lòng ly hôn với vợ, bây giờ còn không biết xấu hổ mà bôi nhọ người khác, mặt mũi đàn ông bị anh vứt hết đi rồi, đừng bao giờ nói mình là đàn ông!”
Lang An nói càng khó nghe hơn, Lâm Tuấn tức giận hai mắt đỏ bừng: “Anh!”
“Ly hôn là tốt, rời xa kẻ cặn bã như anh, mợ hai của chúng tôi mới được sống hạnh phúc.”
“Nói ra thì” Dạ Âu Thần thấp giọng cười một tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung đẹp mắt, ngón tay anh đặt trên cổ Thẩm Cửu, vẫn đang xoa chỗ bị bầm cho cô, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng, Thấm Cửu cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều: “Tôi còn phải cảm ơn người cặn bã này, nếu không có anh thì tôi sẽ không cưới được một người vợ tốt thế này, không phải sao?”
Anh nhìn Thẩm Cửu, nói một cách nghiêm túc mà dịu dàng.
Lúc này hai mất anh sáng rực như biển sao, có một thoáng Thẩm Cửu gân như cho rằng những gì anh nói với mình là thật, nhưng... cô nhanh chóng phản ứng lại, đây chỉ là một vở kịch thôi.
Vợ của Dạ Âu Thần anh không được làm anh mất mặt.
Anh phải giữ thể diện cho mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cũng nở nụ cười ngọt ngào: “Đúng thế, tôi cũng phải cảm ơn anh đã lựa chọn ly hôn với tôi, nếu không ly hôn với anh có lẽ bây giờ tôi vẫn sống trong biển khổ, còn ngốc nghếch để anh lừa.”
Nói đến đây, cô vòng hai tay lên ôm cổ Dạ Âu Thần, dựa vào người anh: “Bây giờ tôi có thể gặp được một người chồng tốt thế này thật sự phải cảm ơn anh.”
“Hai người...” Lâm Tuấn không ngờ hai vợ chồng này lại khoe tình cảm trước mặt mình, tức giận nắm chặt nắm đấm, không nói được lời nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...