Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
“Khả Phi ạ? Không phải đâu, gần đây Khả Phi đều bận rộn học bài ở thư viện, em và bạn ấy rất lâu rồi chưa gặp mặt nhau”
Nghe cô ấy nói Mạnh Khả Phi đang chăm chỉ học tập, Chung Sở Phong nở một nụ cười thâm sâu khó lường nói sang chuyện khác: “Đó là hai người bạn cùng phòng khác của em đưa cho anh Thù à?”
“Vâng”
Hai cậu bạn cùng phòng của họ trước đó còn đang giả vờ đọc sách nghe được câu này không nhịn nổi nữa đứng dậy đi tới đó hóng hớt chuyện vui.
“Em gái à, hai cô bạn cùng phòng này của em thích anh trai em hả?”
Nghe họ nói xong, mặt Đường Viên Viên lập tức đỏ ửng, không nói tiếp nữa.
“Xem đi xem đi, sức hút của anh Thù lớn thật đất, ngay cả bạn cùng phòng của em gái cũng không thể may mắn tránh thoát được”
Chung Sở Phong làm mặt xấu với mấy người họ rồi định vứt quà đi, Đường Viên Viên nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lên tiếng ngăn anh ta lại.
“Anh Sở Phong”
“Ơi?” Chung Sở Phong ngẩng đầu: “Sao vậy em?”
“Cái này, là quà mà hai bạn cùng phòng của em tặng cho anh em”
Chung Sở Phong sửng sốt một lát rồi lấy lại phản ứng rất nhanh, anh ta đã hiểu ý của Đường Viên Viên.
Quà tặng Uất Trì Diệc Thù, muốn vất thì cũng phải do chính tay Uất Trì Diệc Thù vất đi, rốt cuộc quà này cũng không phải cho anh ta nên Chung Sở Phong lập tức dùng hai tay dâng lên.
“Anh sai rồi, bé Viên à, anh Sở Phong không có ý làm vậy đâu, chỉ là mấy cô bé tới đây tặng quà cho anh trai em thật sự quá nhiều rồi, bình thường cậu ấy đều không nhận quà, nhưng mà những cô gái đó cứ tìm đủ mọi cách đưa quà vào tay của mấy người bọn anh. Anh trai em không nhận, mấy người đó cũng không mang về, sau cùng thì bọn anh đành phải tự vứt đi thôi”
“Đúng vậy đúng vậy” Hai cậu bạn cùng phòng cũng hùa theo nói: “Đều là do thói quen cả, ở chung phòng ký túc với anh trai em thật sự rất tốt, bọn anh thường xuyên được hưởng ké đó. Những cô gái đó người thì tặng socola, người thì đưa chút tiền đút lót còn người thì lại đưa cơm, nhưng mà anh trai em trước nay chưa từng nhận bất cứ thứ gì hết, cho nên tất cả đều thuộc về bọn anh”
Đường Viên Viên nghe vậy trợn mắt há hốc mồm: “Còn có thể làm vậy nữa hả?”
Nói như vậy không phải là đang chà đạp món quà của người khác sao? Đường Viên Viên nghĩ tới sau này những món quà mình đưa tới cũng bị người khác đối xử như vậy, cảm giác ngay cả tim cũng tan nát.
“Bé Viên à, em đừng nghĩ nhiều như vậy, anh trai em không nhận quà của người khác cũng là bất đắc dĩ thôi. Nhiều cô gái tới đây tặng quà cho cậu ấy như vậy, nếu mỗi một người tặng cậu ấy đều phải nhận thì mỗi ngày cậu ấy lấy đâu ra thời gian làm những việc khác được nữa? Sau cùng cũng không thể nói là chỉ nhận cái này mà không nhận cái kia được đúng không?
Như vậy thì đối với những cô gái khác không công bằng, đơn giản cứ không nhận của ai là công bằng nhất rồi”
Đường Viên Viên đã được những lời này của Chung Sở Phong nên cũng được an ủi phần nào.
Nếu như nhận hết tất cả thì có lẽ không đủ khả năng, rốt cuộc thì anh trai cũng không sống vì những cô gái đó, cứ đơn giản là không nhận của bất kì ai là công bằng nhất với họ thôi.
Nhưng mà, món quà mình cất công chuẩn bị như vậy lại không thể đưa được tới tay người mình muốn đưa, nói đi nói lại thì chắc chắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Đang nghĩ gì vậy?” Uất Trì Diệc Thù đi tới đó khế xoa đầu Đường Viên Viên: “Đó đều là của những người khác, anh không quản lý được nhiều như vậy, nếu như là quà em đưa tới cho.
anh thì anh sẽ xử lý nó một cách nghiêm túc”
“Trời đất!” Hai cậu bạn cùng phòng lập tức ồn ào: “Không ngờ anh Thù của chúng ta cũng có lúc dịu dàng như vậy đó, quả nhiên là rất cưng em gái mài”
“Lần đầu tiên được thấy tận mắt, trước kia còn tưởng rằng anh Thù căn bản là không muốn liên quan gì tới phái nữ chứ”
Không hiểu vì sao mà Chung Sở Phong càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng cũng có chút không thoải mái nói thẳng: “Đi đi đi, các cậu cứ nói hươu nói vượn gì vậy”
Đường Viên Viên đỏ ửng mặt nói: “Ý của anh là mấy món quà hôm nay sẽ bị vứt đi sao?”
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù gật đầu.
Vậy Đường Viên Viên cũng chỉ có thể mang về thôi, cô đang nghĩ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...