Đường Viên Viên quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường cô đang ngồi, không giống ba chiếc giường còn lại, chiếc giường này vừa đơn giản lại vừa sạch sẽ, chăn gối được sắp xếp ngăn nắp không chút cẩu thả nào, vừa nhìn đã biết là phong cách của anh trai cô rồi.
“Không cần đâu anh, Viên Viên đổ nhiều mồ hôi lắm, ngồi một lúc sẽ ổn thôi”
“Sợ gì chứ? Anh cũng không chê em mà”
Uất Trì Diệc Thù sắp xếp gối cẩn thận: “Mệt rồi thì cứ nằm xuống, bật quạt lên”
“Cảm ơn anh”
Đường Viên Viên không nói tiếp chuyện này nữa, nhưng cũng không nằm xuống giường, thứ nhất là do cô cảm thấy người mình chảy quá nhiều mồ hôi rồi, sợ sẽ làm ướt hết ga trải giường của anh, rốt cuộc thì cô vẫn muốn để lại ấn tượng thật tốt về mình ở trong lòng anh trai.
Thứ hai thì đây là ký túc xá nam, không chỉ có anh trai và Chung Sở Phung mà còn có hai nam sinh xa lạ khác nữa, cô năm xuống đây nghỉ ngơi có hơi không tiện lắm.
Khi Uất Trì Diệc Thù đi đun nước sôi, Đường Viên Viên tự mình ngồi co quắp bất an trên giường.
Còn Chung Sở Phong lại lục lọi trong ngăn tủ của mình nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy được một túi đồ ăn vặt mang tới trước mặt Đường Viên Viên.
“Nè, đây đều là mấy món đồ ăn vặt bình thường anh Sở Phong tích cóp được không nỡ ăn nữa, đều để dành hết cho em đấy”
Một túi ngập tràn đồ ăn vặt, nếu là trước đây chắc chắn Đường Viên Viên đã vui mừng tới nỗi hai mắt tỏa sáng, đáng tiếc hiện tại cô đang giảm béo, nhìn mấy thứ này tuy rằng rất muốn ăn nhưng lại dẫn lòng mình phải tự kiềm chế.
Vì thế cô nở nụ cười tươi rồi lắc đầu: “Anh Sở Phong, anh cứ giữ để ăn đi, em không ăn đâu”
Nghe cô nói xong, ánh mắt của Chung Sở Phong hiện lên vẻ thất vọng.
“Viên Viên, đây đều là đồ ăn anh Sở Phong cố tình giữ lại để cho em ăn, em thật sự không ăn à?”
“Vâng” Đường Viên Viên gật đầu: “Em không thể ăn quá nhiều mấy thứ này được”
Nói xong cô rũ mi mắt xuống, ngượng ngùng từ chối anh ta.
Chung Sở Phong phát hiện ra lần này gặp nhau Đường Viên Viên đã gầy hơn hồi trước không ít, cả người nhìn mảnh khảnh thon thả hơn rất nhiều, cảm giác chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thì bé Viên bụ bãm đáng yêu sẽ lập tức biến mất.
Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là do mình dựng lên mà ra, trong lòng Chung Sở Phong cảm thấy khó chịu.
“Viên Viên à, tuy ăn nhiều đồ ăn vặt như này thì không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng mới ăn một ít thì cũng không có sao hết đâu em, nếu như em không tin thì anh Sở Phong ăn cùng em, được chứ?”
Hồi nhỏ, cô thích nhất chính là được ăn.
Thế mà bây giờ, cô phải hoàn toàn từ bỏ những món ăn mình từng yêu thích nhất, điều này thật sự làm Chung Sở Phong cảm thấy đau lòng.
Đường Viên Viên ngước lên đưa mắt nhìn Chung Sở Phong một lượt, sau khi nhìn ánh mắt chân thành của anh ta một lúc ới nói: “Vậy thì anh Sở Phong ơi, em mang đồ ăn vặt này “Được thôi, mấy thứ này cho em hết đấy” Chung Sở Phong nghe được câu đồng ý của cô, miễn bàn cũng biết anh ta có bao nhiêu vui vẻ.
Uất Trì Diệc Thù bên kia cũng đã đun nước xong xuôi, rót ra một ly quay về phòng đặt lên bàn, nhìn thấy túi đồ ăn vặt mà Chung Sở Phong lục lọi ra cũng không nói gì thêm.
“Đúng rồi Viên Viên, sao hôm nay em đột nhiên lại chạy tới đây thế, nhớ bọn anh rồi à?”
Nhắc tới chuyện này Đường Viên Viên mới sực nhớ ra mục đích chính mà mình đi đến đây, cô tới đây giúp Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn tặng quà.
Cô lắc đầu rồi nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, hai người bạn cùng phòng của em nhờ em tới đây tặng quà cho anh”
“Bạn cùng phòng?” Động tác trên tay Uất Trì Diệc Thù ngừng lại một lát: “Quà gì vậy?”
“Em, em cũng không biết nữa”
“Là hai hộp quà anh vừa xách theo đó hả?”
“Vâng”
Chung Sở Phong vừa mang hai hộp quà lại đó vừa mở miệng trêu chọc: “Trước đó khi em nhờ anh mang theo anh còn đang nghĩ xem là thứ gì vậy chứ, bé Viên nhà mình cũng đâu có mắt chọn quà như vậy đâu, không ngờ tới là do bạn cùng phòng của em nhờ em đưa giúp, sẽ không phải là cô bé Mạnh Khả Phi kia nữa chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...