Hai người liên tục nịnh nọt Đường Viên Viên.
Trước đây bọn họ không nói những câu này.
“Có thật không?” Đường Viên Viên xấu hổ dò hỏi.
“Tất nhiên là vậy rồi, cậu xem có bao nhiêu nữ sinh trong trường có thể đáng yêu hơn cậu?”
“Bọn tớ thật sự cảm thấy cậu rất đáng yêu, cho nên nếu giảm cân quá khổ cực thì cũng đừng giảm nữa”
Không, không được, Đường Viên Viên lắc đầu, đáng yêu cũng vô dụng thôi, cô phải gầy đi, dù sao thì vẫn còn có một vài người cảm thấy cô mập quá, như thế rất khó coi.
Cô không biết anh trai có nghĩ như thế, nhưng cô phải trở nên ưu tú hơn nữa.
“Tóm lại là tớ sẽ cố gắng giảm béo”
Sau này, trong bốn người ở ký túc xá, Đường Viên Viên chính là người thức dậy sớm nhất, dù Mạnh Khả Phi muốn đến thư viện thì cũng phải đợi đến giờ mới đi được, cho nên mỗi lần cô tỉnh lại thì đều sẽ không nhìn thấy Đường Viên Viên ở giường dưới.
Đợi đến lúc bọn họ rửa mặt xong thì Đường Viên Viên mới về, mồ hôi tuôn như mưa, sau đó cô mệt mỏi uống vài ly nước rồi bước vào phòng tắm.
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cùng lộ ra vẻ khinh thường.
“Con mập này thật sự cho rằng bản thân giảm cân được à”
“Không thể nào, cùng lắm thì cô ta chỉ kiên trì được vài ngày thôi, bình thường đã quen ăn như thế rồi, đâu phải muốn giảm là giảm được? Cứ chờ xem đi”
Nói xong, đúng lúc hai người đối diện với ánh mắt của Mạnh Khả Phi, nhưng bọn họ biết rõ Mạnh Khả Phi sẽ không nói bậy bạ gì cả nên cũng không sợ cô ấy, chỉ khinh miệt liếc cô ấy một cái rồi đi ra khỏi ký túc xá.
Mạnh Khả Phi dọn đồ đạc của mình, sau đó đi gõ cửa phòng tắm.
“Viên Viên, tớ xuống trước nhé, cậu đừng đến muộn đó.”
“ừ”
Mây ngày tiếp theo, mỗi ngày Đường Viên Viên đều dậy sớm đến sân vận động của trường để chạy bộ, trời còn chưa sáng mà cô đã bắt đầu chạy rồi, chạy đến khi trời sáng hẳn mới thôi.
Ngay từ đầu cô cho rằng chỉ có một mình cô chạy mà thôi, ai ngờ trong lúc chạy bộ còn gặp được một vài người.
Có vài nữ sinh mập mạp giống cô, có vài người thì để rèn luyện thân thể.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tuần trôi qua, những người bạn mới quen lúc trước đã từng nói là muốn giảm cân mà giờ lại không thấy đâu nữa, trên sân vận động chỉ còn lại một mình Đường Viên Viên.
Đường Viên Viên lập tức có cảm giác như một con mãnh thú đơn độc đi về phía trước.
Thì ra trong hành trình ấy cũng không phải luôn có người đi cùng bạn, muốn kiên trì đến cùng thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Đường Viên Viên không chỉ không nản chí mà càng nỗ lực hơn nữa.
Trong khoảng thời gian này cô không hề đi gặp anh trai, lúc Chung Sở Phong tìm đến cô, cô cũng không đi gặp, mà chỉ tập trung giảm cân.
Cứ chăm chỉ luyện tập như thế nửa tháng, cân nặng của Đường Viên Viên lại giảm.
Lúc đầu Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cho rằng cô chỉ có thể kiên trì hai ba ngày thôi, nhất định là sẽ nhanh chóng bỏ cuộc.
Nhưng bọn họ không ngờ được cô có thể kiên trì tận nửa tháng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cô ốm rõ, gương mặt vốn tròn trịa giờ đã ốm bớt, trong lòng hai người dần có chút ghen tị.
Vì vậy hai người đã tìm được Mạnh Khả Phi.
“Khả Phi, cậu rất thân với Viên Viên nhỉ, cô ta gặp phải chuyện gì à, sao đang yên đang lành lại đột nhiên muốn giảm cân?”
Mạnh Khả Phi nhíu đôi mi thanh tú lại, cô ấy không muốn tiếp xúc với hai người này chút nào, lần trước bọn họ gọi người đánh cô ấy, nếu không phải Đường Viên Viên đưa cô ấy đến bệnh viện thì chỉ sợ cô ấy sẽ bị tàn tật suốt đời.
“Đúng đấy Khả Phi, lúc trước không phải Viên Viên xem việc ăn uống là quan trọng nhất sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...