“Hửm? Vì sao?”
Không thích luôn có nguyên nhân, dù sao từ trước đến nay Đường Viên Viên đều rất dễ thân cận với bất cứ ai, tính tình của cô tương đối dễ chịu.
Trong đầu Đường Viên Viên nhanh chóng nghĩ đến An Thiến kia nói xấu, rốt cuộc cũng nghĩ tới một câu rồi nói ra.
“Em cảm thấy chị ta ăn mặc không dễ nhìn, không đủ nhã nhặn, cho nên em không thích chị ta.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Còn có, em cũng không thích cách mà chị ta nói chuyện, chúng ta xuống xe uống sữa đậu nành, nhưng một mình chị ta lại ngồi ở trên xe, em càng không thích!”
Càng nói càng nhiều, đột nhiên Đường Viên Viên phát hiện, không thích một người, thật sự có thể lấy ra rất nhiều khuyết điểm của người đó, trước kia cô cũng không phát hiện ra.
“Anh trai, dù sao em cũng không thích chị ta, từ đầu đến chân em đều không thích, cho nên em không muốn ở chung một phòng với chị ta.”
Cô nói về cô ta hơi quá đáng, thời điểm quay đầu lại phát hiện Uất Trì Diệc Thù chỉ lắng lặng nhìn cô, trong ánh mắt không có nửa điểm trách cứ.
Đường Viên Viên có chút sửng sốt, rõ ràng những lời cô vừa nói kia rất quá đáng, chính cô nghe còn cảm thấy vô cùng già mồm, thế nhưng anh trai lại không mắng nhiếc cô.
“Anh trai?”
Đường Viên Viên khẽ cắn chặt môi dưới của mình, nhỏ giọng hỏi thăm: “Viên Viên vừa nói những lời kia… Có phải là rất quá đáng không?”
Uất Trì Diệc Thù cười khẽ, kéo Đường Viên Viên ngồi xuống đống tuyết: “Quá đáng chỗ nào?”
“Không quá đáng sao?”
Dường như cô đã vô thức nói xấu An Thiến rất nhiều.
“ừ”
Đường Viên Viên nghĩ nghĩ, hơi nghiêng đầu nhìn một bên mặt của Uất Trì Diệc Thù: “Anh trai, vậy nếu như vừa rồi những lời kia là do người khác nói Viên Viên thì sao?”
Dứt lời, Đường Viên Viên liền cảm thấy xung quanh Uất Trì Diệc Thù trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần: “Ai nói?”
“Không ai cả”” Cô xua tay nhẹ giọng giải thích nói: “Vừa nãy Viên Viên nói những lời kia anh trai lại không cảm thấy quá đáng, cho nên Viên Viên mới hơi tò mò, nếu như những lời này là do người khác nói Viên Viên, đó có phải cũng không tính là quá đáng hay không?”
“Đương nhiên là khác nhau” Uất Trì Diệc Thù cúi đầu đối mặt với cô: “Địa vị của em ở trong lòng anh trai là gì, người khác là địa vị gì, tất nhiên là em có thể bí mật phàn nàn về người khác trước mặt anh trai, nhưng người khác nói em ở trước mặt em thì không được.”
Không biết có phải là Đường Viên Viên gặp ảo giác hay không, luôn cảm thấy đằng sau câu nói này có ý riêng.
Nhưng làm sao lại thế?
Anh trai lại không biết chuyện này, bên kia anh Sở Phong đã giải quyết ổn rồi, hẳn là sẽ không nói cho anh trai mới đúng.
Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên thở dài một hơi, sôi nổi nói: “Anh trai che chở Viên Viên như thế, chắc chắn là không người nào dám nói Viên Viên rồi”
Sau đó cô cầm điện thoại, muốn nói anh trai chúng ta tới chụp ảnh đi?
Nhưng lời nói vừa đến bên môi cô lại nghĩ tới khuôn mặt †o béo của mình trong điện thoại ngày hôm qua, thế là câu nói này lại bị cô nuốt vào trong bụng, mở máy ra chụp lại phong cảnh.
Chụp trong chốc lát, Uất Trì Diệc Thù đề nghị: “Anh trai giúp em chụp mấy tấm nhé, đến lúc đó về nhà sẽ rửa ra”
“A? Không, không muốn!”
Đường Viên Viên phản xạ có điều kiện từ chối, thấy Uất Trì Diệc Thù cầm điện thoại muốn chụp cô, Đường Viên Viên còn bị dọa đến nỗi đưa tay che lấy mặt mình, không muốn chụp ảnh.
Rốt cuộc phản ứng thái quá này cũng dập tắt ánh sáng ảm đạm trong mắt của Uất Trì Diệc Thù, môi mỏng khẽ mím, lập tức không nhịn được muốn bạo phát, thế nhưng lại nghĩ đến cái gì đó rồi nhẫn nhịn.
Cô gái nhỏ ở trước mặt cậu chịu đựng khổ cực như vậy, cậu cần gì phải vạch trần cô chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...