Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
Lần này An Thiến cũng là vô tình biết được Chung Sở Phong có mối quan hệ rất tốt với cậu, lại còn muốn đi trượt tuyết ở Tuyết Hương nên mới đi theo họ đến đây.
Chỉ là dọc đường đi Uất Trì Diệc Thù đối xử rất tốt với Đường Viên Viên, ngoài mặt thì gọi anh trai em gái nhưng ai mà chẳng biết bọn họ chính là thanh mai trúc mã. Căn bản giữa họ không có quan hệ huyết thống gì hết.
Dường như từ nhỏ Đường Viên Viên đã lớn lên tại nhà họ Dạ rồi.
Không biết có phải An Thiến nhìn nhận sai hay không nhưng cô ta luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ không chỉ đơn giản là anh em.
Nghĩ đến đây thì cô ta nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Vốn dĩ chỉ cần đi nửa tiếng là tới nhưng vì tuyết quá dày nên bọn họ phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi. Đôi chân của An Thiến suýt chút thì đông cứng lại.
Nhìn thấy Đường Viên Viên thoải mái nằm bò trên lưng Uất Trì Diệc Thù, bỏ mặc cô ta ở phía xa xa mà An Thiến ghen tị đến mức sắp hóa điên.
Dựa vào cái gì chứ?
Rõ ràng Đường Viên Viên chỉ là đồ nhà quê mập ù xấu xí, thế mà Uất Trì Diệc Thù cũng cõng cô bé đi xa được như vậy chứ?
Thật là tức chết đi mà. Trong lòng An Thiến đã sinh sôi những mầm mống của lòng tà ác càng lúc càng nhanh.
“Mắc cười chết ông đây rồi. Nếu em không bắt anh xách hành lý thì nói không chừng anh sẽ cõng em được rồi”
Thế mà Chung Sở Phong vẫn còn không quên cười chế nhạo cô ta, vì thế An Thiến sẽ nhớ đến món nợ này mà đổ hết lên đầu Đường Viên Viên.
Những ngôi nhà ở Tuyết Hương rất đẹp, đều có cấu tạo đặc biệt. Bên trên đều được phủ đầy tuyết, tất cả đều là một màu trắng xóa. Tất cả các căn nhà đều có kiểu dáng như nhau, trước mỗi căn nhà đều có cái xẻng và chổi để quét sạch tuyết đọng trước cửa đi. Ngoài ra còn có đèn đường chiếu sáng cho người đi đường nữa.
Trước khi màn đêm buông xuống thì bầu trời trong vất vô cùng, đẹp đến mức mọi người tưởng đây không phải là cảnh đẹp chốn nhân gian mà chính là chốn bồng lai tiên cảnh.
Đường Viên Viên bảo Uất Trì Diệc Thù thả cô bé xuống, sau đó cô bé lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh. Lát sau cô bé như nhớ ra điều gì vội ngẩng đầu lên nói với Uất Trì Diệc Thù.
“Anh à, chúng ta chưa có tấm hình chụp chung nào. Chúng †a chụp chung một tấm đi, được không?”
Từ trước đến nay, Uất Trì Diệc Thù luôn luôn đồng ý đối với những yêu cầu của Đường Viên Viên đưa ra, cho nên nghe cô bé nói vậy thì cậu liền gật đầu: “Được”
Bây giờ các chức năng của điện thoại di động đều rất hiện đại nên Đường Viên Viên mở một chức năng tự chụp hình ra rồi nói: “Anh à, vậy chúng ta dùng cái này đi”
“ừ”
Chờ cho cô gái bé nhỏ điều chỉnh xong vị trí thì Uất Trì Diệc Thù khom lưng cúi xuống gần cô bé. Vốn dĩ Đường Viên Viên muốn chọn một cảnh nền đẹp nhưng không ngờ sau khi cậu dựa sát vào thì cô bé đã làm hỏng mất cảnh đẹp vừa chọn.
Coi như là phí công vô ích với cảnh đẹp mà cô chọn mãi mới được.
Hơn nữa sau khi Uất Trì Diệc Thù dựa sát vào thì bàn tay của Đường Viên Viên khẽ run lên, cô bé chớp chớp mắt nhìn thấy trên màn hình di động có hai khuôn mặt.
Khuôn mặt của anh trai khôi ngô tuấn tú với đôi mắt hút hồn người khác, giống như lời của những nữ sinh kia nói về cậu là trong ánh mắt ấy là cả một đại dương mênh mông. Rồi cô bé tự nhìn lại chính mình thì thấy đôi mắt và khuôn mặt đều tròn vo, đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp không tì vết của anh trai.
Đột nhiên ngay lúc đó thì tâm trạng của Đường Viên Viên không tốt chút nào.
Cô bé định cất điện thoại di động đi không chụp hình nữa thì Uất Trì Diệc Thù đã ấn nút chụp trên màn hình điện thoại.
Tấm ảnh chụp chung đã được chụp như vậy đấy.
Đường Viên Viên hơi kinh ngạc, vậy là một tấm hình đã được chụp rồi. Đường Viên Viên còn nghĩ bản thân cô bé hơi béo nên không muốn chụp nữa.
“Anh cũng muốn, anh cũng muốn”
Chung Sở Phong đến sau thấy hai người đang chụp hình thì bèn quăng hành lý vào bên cạnh rồi chen vào giữa hai người họ, sau đó cậu chụp lấy cổ tay trắng nõn của Đường Viên Viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...