Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
“Anh Sở Phong không được nuốt lời đâu đó!”
Đường Viên Viên vừa dứt lời thì liền bị Uất Trì Diệc Thù đẩy đầu qua và nói: “Đồ ngốc, nghĩ gì thế? Lúc cậu ta muốn lừa em thì nói gì không được, vậy mà đã tin rồi sao?”
“Anh, nhưng…”
“Anh Thù anh đừng bêu xấu em thế chứ,em lừa Viên Viên lúc nào? Viên Viên, em tự nói xem, anh Sở Phong đã bao giờ lừa em chưa?”
Đường Viên Viên cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc thật rồi sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Uất Trì Diệc Thù: “Anh, anh Sở Phong không lừa em đâu.” .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
“Nào, để anh Sở Phong véo một cái.” Chung Sở Phong đưa tay về phía Đường Viên Viên nhưng đột nhiên lại cảm thấy lạnh cả người, cậu nhìn lại thì thấy Uất Trì Diệc Thù đang nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt đó thâm sâu, tà ác, sắc như dao. Tự dưng Chung Sở Phong lại không dám đưa tay về trước nữa.
“Bỏ đi, bỏ đi. Hôm nay khoan chưa véo mặt của em Viên, để dành đó bữa khác véo”
“Tớ ngôi đâu?”
Đường Viên Viên chủ động mở dây an toàn ra và nói: “Anh Sở Phong, anh ngồi chỗ của em, Viên Viên ra sau ngồi.”
Nếu không phải có Uất Trì Diệc Thù ở đó thì Chung Sở Phong thật muốn ghẹo thêm một câu, bảo cô bé ngồi trên đùi mình là được, cần gì phải ra phía sau rồi.
Uất Trì Diệc Thù cũng đồng thời mở dây an toàn ra, sắc mặt lạnh lùng. –.
“Qua đây lái xe”
“Chậc.” Chung Sở Phong như thể đã đoán ra được từ sớm, cậu nói: “Tớ biết là cậu sẽ đàn áp tớ mà, để tớ lái, để tớ lái”
Uất Trì Diệc Thù sắp xếp cho Đường Viên Viên ngồi vào ghế sau xong thì mới đổi chỗ với Chung Sở Phong. Sau đó xe của họ lại tiếp tục xuất phát.
“Gó phải vẫn đến nhà cậu của cậu đón hai đứa nhỏ đó không?”
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù gật đầu, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó phải lái thêm một chiếc xe nữa, cậu chở bọn nó”
“Không thành vấn đề, để tớ lo hết cho”
Những người cùng đi trong lần này ngoài đám người của Uất Trì Diệc Thù ra thì còn có hai đứa con sinh đôi Hàn Dạng Sâm và Hàn Tử Hi của Hàn Thanh và Tiểu Nhan nữa, Đương nhiên còn có Tiêu Vọng Chi là con của Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch, người có quan hệ rất tốt với bọn họ.
Trước khi Chung Sở Phong gia nhập thì vẫn luôn là Uất Trì Diệc Thù đưa mấy người bọn họ đi, vì cậu là người lớn tuổi nhất trong số đó.
Sau khi Chung Sở Phong gia nhập thì trách nhiệm đó thuộc về hai người họ.
Nói đến chuyện này thì Chung Sở Phong cực kỳ muốn than thở.
“Nhớ năm nào lúc tớ quen biết cậu thì bọn nó vẫn còn rất nhỏ, không ngờ mới chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, đám nhóc bọn nó cũng đã lớn hết rồi, thời gian thật sự trôi quá nhanh-”- Thời gian vội vã, Uất Trì Diệc Thù nhớ lại năm đó khi Đường Viên Viên mới đến nhà mình, lúc đó cậu đâu có ngờ duyên nợ của cô bé với nhà mình lại sâu đậm đến thế.
Không bao lâu sau họ đã đón thêm ba người khác nữa, nhưng vì ba người đó tuổi vẫn còn nhỏ nên không thể lái xe, chỉ có thể để Uất Trì Diệc Thù qua chở họ đi.
Trước khi Uất Trì Diệc Thù đi thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Viên Viên một cái.
Đường Viên Viên còn ngây ngô vây tay chào anh ta và nói: “Anh, lát nữa gặp lại.”
“Mau qua đó đi” Chung Sở Phong chỉ trông Uất Trì Diệc Thù đi cho nhanh, sau khi cậu đi thì cậu ta có thể thoải mái chọc ghẹo Đường Viên Viên rồi.
Uất Trì Diệc Thù mím đôi môi mỏng rồi sau đó rời đi, chỉ là chưa được một lúc thì Hàn Tử Hi đã qua mở cửa XeTã.: “Anh Sở Phong”
“Tử Hi? Em qua đây làm gì?”
“Anh Diệc Thù bảo em qua đây để nhường chỗ lại cho Viên Viên”
“Hả?”
Đệch, cái tên khốn Uất Trì Diệc Thù đó, qua đó lái xe rồi mà còn không quên giành người qua theo.
“Không cần đâu, anh có dư chỗ, em ngồi đây là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...