Dạ Âu Thần nhìn thứ màu đỏ trước mặt, đôi mắt màu mực dường như cũng bị nhuộm đỏ, không đợi anh kịp phản ứng, Tiểu Nhan đã cho thêm ớt vào rồi cười híp mắt: “Canh tê cay mà, phải vừa tê vừa cay~ Nếu không làm sao ngon được?”
Nói xong cô ấy mỉm cười lộ hàm răng trắng đều với Thẩm Cửu, dáng vẻ vô cùng đơn thuần ngây thơ khiến người khác không thể mắng mỏ cô ấy.
Thẩm Cửu lén đưa mắt nhìn Dạ Âu Thần, thấy trên khuôn mặt đẹp trai của anh không có biểu cảm gì khác, lúc này mới lặng lẽ thở phào.
Tuy nhiên, trong tình huống này, sau khi Dạ Âu Thần ăn miếng thịt cừu được nhúng nước ớt tê cay đã hoàn toàn đổi màu thì động tác
cầm đũa vẫn giữ nguyên không thay đổi, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc như đang kìm nén điều gì đó.
Tiểu Nhan thở phì phì nhưng vẫn ăn một cách say sưa.
Ban đầu Thẩm Cửu không dám ăn, lặng lẽ quan sát sắc mặt Dạ Âu Thần, thấy sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi mới chú ý đến điều gì: “Có phải anh không ăn được cay không?”
Dạ Âu Thần hơi cau mày, không trả lời cô nhưng rõ ràng sắc mặt rất xấu.
Thẩm Cửu nghĩ đến gì đó, cô vội vàng đứng dậy xin cho Dạ Âu Thần cốc nước lạnh.
“Anh không ăn được thì mau nhả ra đi, sau đó uống nước lạnh vào.”
Dạ Âu Thần được giáo dục rất tốt, chưa bao giờ nhả gì trước mặt nhiều người, bây giờ Thẩm Cửu bảo anh nhả ra, anh chỉ cau mày không nhúc nhích.
“Mau nhả ra đi” Thẩm Cửu đưa tay tới bên miệng anh, vẻ mặt Dạ Âu Thần hơi thả lỏng, cuối cùng Lang An rút một tờ giấy cho anh, lúc này anh mới nhả ra rồi uống nước lạnh.
Nhưng khuôn mặt khôi ngô của anh cũng đồng thời đỏ lên, Tiểu Nhan vốn đang ăn hăng say thấy xảy ra những thay đổi này thì không dám ăn tiếp nữa, hoảng loạn nhìn họ.
“Xin lôi Cậu Dạ, nếu tôi biết anh không ăn được cay thì tôi sẽ không cho ớt vào.”
Thẩm Cửu thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì chỉ đành cầm đồ lên: “Tiểu Nhan, cậu đừng lo lắng quá, cậu cứ ở lại ăn đi, tớ đưa anh ấy về trước, chút nữa quay lại tìm cậu.”
Tiểu Nhan gật đầu lia lịa. sau đó vẫy tay với cô: “Không cần quay lại đâu, cậu mau về đi, chút nữa tớ gọi ba qua đón là được.”
“Được rồi, cậu cẩn thận nhé ”
Thẩm Cửu nói xong thì đẩy Dạ Âu Thần ra ngoài, khó khăn lắm mới đưa được anh lên xe, cô bảo Lang An đưa tới bệnh viện.
Lang An sững sờ giây lát, chỉ ăn cay thôi mà cũng cần tới bệnh viện?
Nhưng nhìn sắc mặt Dạ Âu Thần kém thế kia, Lang An cũng không dám có câu hỏi nào khác, gật đầu chuẩn bị lái xe.
“Về nhà đi” Dạ Âu Thần đột nhiên cất giọng khàn khàn, Thẩm Cửu nhìn anh: “Không đến bệnh viện sao?”
“Tôi bị bệnh à?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại, Thẩm Cửu lập tức không nói nên lời. Được rồi, là do cô lo lắng quá.
Suốt chặng đường sắc mặt Dạ Âu Thần đều rất xấu, miệng lưỡi bỏng rát, cảm giác như thiêu đốt ấy rất khó chịu, anh nhìn sang Thẩm Cửu, thấy cô đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt không biết phải làm sao.
Sau khi về tới nhà họ Dạ, Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần vào nhà, đúng lúc đụng phải Dạ Y Viễn đang đi ra, ánh mắt ba người chạm nhau trong không khí, Thẩm Cửu nhớ lại những lời anh ta nói với mình lúc ở Tập đoàn rồi vội rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt anh ta.
Tâm trạng Dạ Âu Thần không tốt, thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh ta.
Ba người cứ thế đi lướt qua.
Cuối cùng vẫn là Dạ Y Viễn quay đầu lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Thẩm Cửu, không cam tâm nắm chặt tay.
Kể từ sau sự cố ăn lẩu, mỗi ngày Tiểu Nhan đều quan tâm xem Dạ Âu Thần thế nào, liệu có trừng phạt mình hay không, có phải không được tăng lương nữa rồi không? Dù sao người cho thêm ớt là cô, hơn nữa còn cho rất nhiều, với người thích ăn cay mà nói, đó là một trải nghiệm vị giác rất sảng khoái, nhưng với người không ăn được cay thì miếng thịt cừu được nhúng trong nước tê cay đỏ tươi ấy lại là một sự đáng sợ!
Cho nên Tiểu Nhan vô cùng sợ hãi việc tăng lương của mình sẽ không còn nữa.
“Cậu còn dám nhắc tới chuyện đó sao?” Thẩm Cửu chọc vào trán cô ấy: “Đừng nghĩ đến chuyện tăng lương nữa, anh ấy không nói chuyện với tớ rất lâu từ sau ngày hôm đó về nhà, cũng không biết có phải là vì... cảm thấy mất mặt trước chúng ta hay không?”
Đây là suy đoán của Thẩm Cửu, vì ngày hôm đó Dạ Âu Thần không làm sao nhưng mấy ngày sau đó sắc mặt anh vẫn đen xì, cứ như Thẩm Cửu nợ anh một khoản tiền lớn vậy.
“Nói cũng đúng, một người đàn ông mất mặt trước chúng ta chắc chắn không thể xoá được ký ức này. Mấy ngày nay tớ thấy Dạ Âu Thần vẫn nên đi đường vòng thì hơn. Đúng rồi... từ sau khi tớ làm lành với cậu sao không thấy Hàn Mai Linh tới tìm cậu nữa?”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Thẩm Cửu nhạt đi vài phân. Nói ra cũng kỳ lạ từ sau ngày cô tranh luận với Hàn Mai Linh xong, rất lâu Hàn Mai Linh không tới tìm cô, có lẽ cô ấy giận rồi, nhưng Thẩm Cửu không muốn vác mặt đi dỗ dành.
Vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho Dạ Y Viễn biết sự thật.
Nhưng Hàn Mai Linh lại luôn đơn phương tìm cách gán ghép cô với Dạ Y Viễn, bây giờ tạm thời không liên lạc cũng tốt, hai bên bình tĩnh một thời gian, đến lúc đó xem xem phải giải quyết chuyện này thế nào.
Chỉ là Thẩm Cửu không ngờ, động tác của Hàn Mai Linh lại nhanh đến vậy.
Nhanh đến mức khiến cô không kịp trở tay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Cửu vốn định cuối tuần sẽ gọi Hàn Mai Linh ra ngoài, không ngờ cô ta lại gọi cho cô trước, nói rằng đã mua trái cây, thuốc bổ... muốn đến nhà họ Dạ làm khách.
Nghe cô ta nói muốn đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu hơi lo lắng: “Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?”
“Cậu đang nghĩ gì thế? Trái cây với thuốc bổ là tớ mua cho ông cụ Dạ, tớ đã chuẩn bị quà riêng cho cậu rồi. Cửu, không phải cậu vẫn đang trách tớ đó chứ? Tớ đã chủ động nhận tội, xin lỗi rồi mà”
“Được rồi, khi nào cậu tới?”
“Nửa tiếng nữa tớ tới rồi”
Nửa tiếng? Thẩm Cửu nhìn thời gian rồi đứng dậy: “Được, vậy để tớ chuẩn bị”
Sau đó cô cúp máy, khi đứng dậy thay quần áo chuẩn bị xuống lầu thì phát hiện Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm với ánh mắt không thân thiện.
Đã nhiều ngày kể từ khi xảy ra chuyện canh tê cay, Thẩm Cửu nhìn ánh mắt này còn nghĩ anh vẫn đang giận sao?
Vì vậy cô đành phải đi vòng qua anh, ai ngờ đi được hai bước thì nghe anh lạnh lùng chất vấn: “Cô động vào quần áo trong tủ của tôi?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng bước, nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
“Sao cơ?”
Mắt Dạ Âu Thần sắc như dao: “Có phải cô động vào quần áo của tôi không?”
Thẩm Cửu: “... Tôi động vào quần áo của anh làm gì?”
Mặc dù hai người dùng chung một tủ nhưng cũng có phân trái phải, Thẩm Cửu chưa bao giờ nhìn về phía đồ của anh, sao có thể động vào?
Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt vô tội của cô thì thấy hơi bực bội: “Cô có chắc là cô không động vào không?”
“Dạ Âu Thần, lẽ nào anh mất đồ rồi tưởng là tôi trộm của anh? Trong tủ của anh có thứ gì giá trị? Tôi sống chung một mái nhà với anh, cho dù muốn trộm đồ cũng phải trộm thứ có giá trị đúng không? Tôi động vào tủ quần áo của anh làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...