Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


Sau khi nghe cô ta nói, bấy giờ Trương Hiểu Lộ bình tĩnh lại, sau đó cô ta quay đầu lại, giận dữ trừng mắt với Mạnh Khả Phi rồi mới ngừng lại.

“Bỏ qua cho cậu lần này!”
Đường Viên Viên gần như là chạy ra cửa, từ xa đã nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù đang dựa vào cửa, trên tay xách một túi đồ.

Cậu chỉ thản nhiên dựa vào đó, lúc cúi đầu xuống, mấy sợi tóc mái trước trán khẽ buông xuống, hàng lông mi khẽ che đi ánh mắt làm cho đôi mắt.

của cậu thoạt nhìn càng thêm sâu, đường cong tinh xảo của sườn mặt tựa như một nét vẽ nghiêm túc của một nghệ nhân nổi tiếng đang tỉ mi phác họa ra hình dáng của nhân vật.

“Anh!”
Đường Viên Viên mừng rỡ reo lên một tiếng, lập tức nhào tới ôm eo Uất Trì Diệc Thù.

Người bình thường làm sao có thể chịu được va chạm này.

Nhưng thể trạng của Uất Trì Diệc Thù khá tốt nên khi bị cô gái nhỏ đụng mạnh như vậy, cậu không những không lùi lại mà thậm chí còn không nhúc nhích.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu Đường Viên Viên, rồi đưa tay ra xoa xoa.

“Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Đường Viên Viên ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù.


“Phơi năng có bị gì không?”…
Sau khi cô bé ngẩng đầu lên, Uất Trì Diệc Thù phát hiện một vết hằn trên mặt cô bé.

Mặc dù vết thương đã bắt đầu đóng vảy nhưng vết thương dài như thế vẫn khiến Uất Trì Diệc Thù nheo mắt lại một cách nguy hiểm.

“Sao lại thế này?”
“Hả?” Đường Viên Viên thầm than một tiếng, vô thức đưa tay ra che mặt: “Em sơ ý làm xước.”
“Sơ ý?”
“Dạt”
Uất Trì Diệc Thù nắm cổ tay cô bé và kéo tay cô bé ra, cúi người về phía trước để xem xét kỹ lưỡng hơn.

Một lúc sau, hơi thở trên người cậu chợt lạnh đi vài phần.

“Là ai làm?”
Đường Viên Viên chớp mặt, nhưng không trả lời.

Cô bé hoàn toàn không dám nói thật, bởi vì cô bé nhớ rằng khi còn nhỏ, một cậu bé trong lớp đã bắt nạt cô bé, vén chiếc váy nhỏ của cô bé lên.

Kết quả cậu bé đó đã bị Uất Trì Diệc Thù ném vào bồn rửa gần trường.

Nước trong bồn rửa không sâu, chỉ đến bắp chân.


Sau đó cậu bắt cậu bé ngồi trong bồn suốt một buổi chiều, còn nói rằng nếu sau này còn tiếp tục tốc váy con gái nữa thì cái giá phải trả không chỉ có như vậy.

Thằng nhỏ sợ hãi đến mức từ đó về sau ngoan ngoãn tuần theo nề nếp, không dám làm loạn nữa.

Đường Viên Viên lo lắng anh trai sẽ đối xử với Trương Hiểu Lộ như vậy, cho nên cô bé không dám nói.

“Không nói?” Uất Trì Diệc Thù khẽ cười: “Bây giờ em đã học được cách che giấu anh trai mình rồi sao? Lớn rồi nên cảm thấy không cần để ý đến anh trai nữa đúng không?”
“Anh, không phải vậy đâu.’ Đường Viên Viên nghe xong mấy lời này của cậu thì ngay tức khắc trở nên căng thẳng: “Chỉ là Viên Viên sợ anh lo lắng thôi.

Thật ra là các cậu ấy đánh nhau, sau đó Viên Viên muốn đi lên can ngăn rồi bất cẩn bị đánh trúng.

“Đánh nhau?”
Đường Viên Viên thành thật giải thích cho Uất Trì Diệc Thù những gì đã xảy ra trong đợt huấn luyện quân sự trước đó.

Sau khi Uất Trì Diệc Thù nghe xong thì nhẹo mắt lại.

“Kem chống nắng bị trộm?”
Đường Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu: ‘Đúng vậy, đột nhiên không tìm thấy nữa: Cả hai lọ đều mất tăm mất tích.

Eín kiông cố ý dối anh, nhưng em thật sự không tìm được.

Nhưng Khả Phi đối xử với em rất tốt, cậu ấy đã chia cho em dùng chung, em mới không bị cháy nắng.

Ừ!” Sau khi nghe xong, Uất Trì Diệc Thù chỉ thờ ơ nói: “Về sau, những lúc mà người khác đánh nhau thì em đừng tùy tiện tiến lên.”
“Nhưng Khả Phi là vì em mới đánh nhau với người khác mà.

Em thấy cậu ấy bị đánh thì trong lòng rất khó chịu, nhất định phải lên can ngăn”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui