“Tớ?” Thẩm Cửu ngạc nhiên: “Không phải cậu thích nó sao?”
“Tớ chọn thay cậu đó.” Tiểu Nhan vẫn ra hiệu bảo cô cầm lấy đôi khuyên tai, nhân viên bán hàng phía sau cũng nhìn chằm chằm bên này với ánh mắt tò mò.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đây, sắc mặt Thẩm Cửu hơi tái, cô từ chối: “Không cần đâu, tớ không đeo mấy thứ này”
"Ai ôi, nếu cậu không thích thì coi như thử hộ tớ đi được không? Khuyên tai tớ đeo hôm nay hơi khó gỡ, cậu thử giúp tớ đi mà”
Thẩm Cửu: “..”
“Thử đi.”
Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, vô thức ngẩng đầu nhìn Thẩm Cửu.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc đen dài ngang eo được buộc đuôi ngựa đằng sau, trông cực kỳ giàu kinh nghiệm mà nhẹ nhàng khoan khoái, hai má trắng nõn được bao quanh bởi đôi tai xinh xắn, mềm mại.
Anh... dường như đã được nếm thử mùi vị của đôi tai ấy, ngọt ngào và rất mềm.
Đã lâu rồi anh không thấy cô đeo trang sức, những thứ anh nhờ người làm chuẩn bị, cô cũng chưa từng động tới, lúc nào cũng ăn mặc giản dị, mộc mạc.
Dạ Âu Thần nhìn đôi khuyên tai đó, xinh xắn mà ngọt ngào, rất giống với tai cô, nếu đeo lên tai cô...
Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Dạ Âu Thần trầm xuống, giọng nói trở nên khàn khàn: “Thử đi.”
Anh cũng muốn xem cô đeo đôi khuyên tai này sẽ thế nào.
Tiểu Nhan vốn chỉ định cố ý thăm dò, nghe Dạ Âu Thần nói vậy thì cảm thấy không sai, lập tức kéo tay Thẩm Cửu: “Cậu xem Cậu Dạ cũng đã lên tiếng rồi, cậu thử đi mà”
Thẩm Cửu bị ép không tiện từ chối bèn nhận lấy đôi khuyên tai: “Vậy... được rồi.”
Cô cẩn thận đặt đôi khuyên tai vào lòng bàn tay, sau đó đứng trước gương đeo thử.
Những hạt kim cương tròn nhỏ vừa đeo lên tai cô lập tức phù hợp với làn da trắng ngần, thậm chí đôi tai trắng nõn của Thẩm Cửu cũng trở nên trắng mịn.
“Đẹp quá” Tiểu Nhan ngạc nhiên thốt lên, sau đó giữ vai Thẩm Cửu quay người cô lại đối mặt với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, anh nhìn xem có phải Cửu rất hợp với đôi khuyên tai này không?”
Dạ Âu Thần nhìn cô, thấy đôi khuyên tai màu hồng hợp nhất với đôi tai của cô rồi anh “ừm” một tiếng từ cổ họng.
“Mua đi!” Tiểu Nhan đề nghị.
Nhân viên bán hàng vẫn luôn đứng bên cạnh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Đúng đó thưa cô, đôi khuyên tai này là kiểu mẫu mới nhất của chúng tôi, kiểu dáng có một không hai, chỉ có một đôi duy nhất, nếu cô thích thì có thể mua luôn.”
Thẩm Cửu hơi căng thẳng nhìn Dạ Âu Thần, cô nhìn thấy bóng dáng mình từ trong đôi mắt đen của anh, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó liên quay người nhìn nhân viên.
“Ừm..”
“Chào cô, vì bên chúng tôi đang có chương trình giảm giá nên giá của đôi khuyên tai này cũng rất đẹp đó ạ.”
Cô ấy lấy máy tính cầm tay tới rồi gõ một con số trên đó đưa cho Thẩm Cửu xem.
Thẩm Cửu nhìn con số đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Rất nhiều tiền...
Cô không thể mua được.
Tiểu Nhan vui vẻ gật đầu: “Quả nhiên cái giá rất đẹp, đóng gói lại đi.”
“Đừng... Thẩm Cửu vội ngăn cô ấy lại, nhỏ giọng nói: “Cậu điên à, tớ làm gì có nhiều tiền như vậy.”
Tiểu Nhan cười hì hì quay đầu nhìn Dạ Âu Thần: “Không phải có Cậu Dạ ở đây sao? Cậu không cần trả tiền”
Nói xong cô ấy thì thầm một câu vào tai Thẩm Cửu, sắc mặt vốn đã không được tốt lắm của Thẩm Cửu sau khi nghe lời này lập tức trở nên tái mét, cô lắc đầu kiên quyết từ chối.
“Đừng gói lại, tạm thời tôi không cần.” Nói xong cô đưa tay muốn gỡ khuyên tai xuống.
Dạ Âu Thần nhìn thấy động tác của cô thì vô thức ngăn cô lại: “Đeo đi, tôi mua nó”
Động tác của Thẩm Cửu dừng lại, một lúc sau nhanh chóng tháo khuyên tai xuống đặt trên mặt quầy: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, nhưng cá nhân tôi không thích đôi khuyên tai này, cô cất hộ tôi nhé.”
Tiểu Nhan: “Cửu?”
Dạ Âu Thần cũng cau mày, người phụ nữ này đang làm gì vậy? Đôi khuyên tai đó rất hợp với cô.
Nhân viên bán hàng nhận lấy khuyên tai, vẻ mặt vẫn ngạc nhiên: “Thưa cô, đôi khuyên tai này trên tai cô rất đẹp, cô thật sự không cân nhắc lại sao?”
“Cảm ơn cô, không cần đâu.” Thẩm Cửu nói lời cảm ơn sau đó kéo Tiểu Nhan ra khỏi cửa hàng, đi được nửa đường thì chợt nhớ đến gì đó cô quay lại đẩy Dạ Âu Thần ra.
Lý do cô không nhận đôi khuyên tai đó thật ra rất đơn giản, cô không đủ tiền mua nó, mà cô cũng không muốn người khác mua cho mình, càng không muốn người mua cho cô là Dạ Âu Thần.
Thân phận của hai người vốn đã không ngang hàng, cô không muốn thấp hơn anh thêm một bậc trong khoảng thời gian còn lại này.
Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, Tiểu Nhan vẫn còn đang buồn rầu vì sao cô không mua, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt nên cũng không hỏi nữa. Cô ấy cũng được coi là người biết nhìn sắc mặt người khác, vừa nhìn là biết sắc mặt Thẩm Cửu không ổn, sau đó không nói về việc đi mua sắm nữa mà đề nghị đi ăn.
Đi ăn thì Thẩm Cửu cũng không có ý kiến gì, chỉ là... cô nhìn Dạ Âu Thần: “Anh được chứ?”
Dạ Âu Thần còn đang suy nghĩ về đôi khuyên tai tròn xinh xắn, nghe thấy cô hỏi thì ngước mắt lên nhìn, ánh mắt anh vừa hay nhìn vào đôi tai nhỏ nhắn, trắng nõn của cô, sau đó ánh mắt anh trầm xuống một chút, khàn giọng nói: “Được.”
“Được, gần đây có cửa hàng canh tê cay rất ngon, ăn ngon mà không đắt, chỉ là không biết Cậu Dạ ăn có quen không?”
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, canh tê cay? Món này cũng bình dân quá đi? Cậu chủ giàu có như Dạ Âu Thần sẽ ăn món này sao?
“Tớ thấy hôm nay thì thôi đi, để ngày khác...”
“Ăn được, đi thôi” Dạ Âu Thần lại ngắt lời cô, Tiểu Nhan ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sự có thể sao Cậu Dạ?”
Dạ Âu Thần đột nhiên năm cổ tay Thẩm Cửu: “Cô muốn ăn không?”
Thẩm Cửu đột nhiên bị gọi tên: “???”
Tiểu Nhan thấy vậy, bỗng cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất mập mờ, Cậu Dạ đang hỏi ý kiến Thẩm Cửu ư?
“Không, không có vấn đề.” Thẩm Cửu lắp bắp đáp lại.
Quyết định xong, Tiểu Nhan đích thân đưa mọi người đến cửa hàng gần đó. Sau khi bước vào Thẩm Cửu phát hiện cửa hàng trang trí rất đẹp, hơn nữa không có mùi lạ, chỗ nào cũng được vệ sinh vô cùng sạch sẽ.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, rút khăn giấy lau bàn, nhìn lướt qua thì thấy không có vết dầu mỡ nào trên bàn.
Xem ra qua được cửa ải vệ sinh, Dạ Âu Thần sẽ không khó chịu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu bèn liếc nhìn Dạ Âu Thần, đúng lúc nhìn vào mắt anh, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.
Như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, Thẩm Cửu nhìn vào mắt anh hai giây rồi vội quay đi.
Thật ra canh tê cay là món khoái khẩu của Thẩm Cửu, trước khi mang thai cô rất thích ăn, từ sau khi mang thai cô vẫn luôn thèm, chỉ là gả vào nhà họ Dạ rồi thì cô không còn đụng tới nữa. Không ngờ hôm nay lại được ăn một bữa, hơn nữa lại còn ăn cùng Dạ Âu Thần, cô cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên khó thể tin được.
“Ừm... anh có muốn thêm ớt không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...