Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


“Thật sao?” Đường Viên Viên vui vẻ nói: “Các cậu không để ý là tốt rồi, vậy cứ để anh tớ mời chúng ta đi ăn đi”
Sau đó Đường Viên Viên gọi cho Mạnh Khả Phi cùng đi ăn, mặc dù hai cô bạn kia không cam lòng cho lắm nhưng vẫn ra vẻ tươi cười trước mặt Uất Trì Diệc Thù, căn bản không dám để lộ ra chuyện gì.

Lúc đầu Mạnh Khả Phi không muốn xuống, nhưng bị Đường Viên Viên gọi hai lần mới đồng ý cùng đi ăn.

Sau khi Mạnh Khả Phi xuống thì Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn giống như đã quên hết mọi chuyện ồn ào trước đó, tỏ vẻ thân thiết nhiệt tình kéo tay cô bé.

Mạnh Khả Phi có hơi chống cự, nhưng Trương Hiểu Lộ lại ‘Đừng bắt tôi phải lộ ra chút sơ hở nào, nếu không tôi sẽ khiến cậu không thể sống nổi trong ngôi trường này đó” Lời uy hiếp lộ liễu thế này khiến cho Mạnh Khả Phi cực kỳ tức giận, cô bé ngẩng đầu đầy phẫn nộ trừng mắt liếc cô ta một cái, Trương Hiểu Lộ không ngờ cô bé lại dám tỏ thái độ như thế nên hết sức sửng sốt, một lát sau mới dùng giọng điệu hòa hoãn nói: “Khả Phi, cậu cảm thấy không thoải mái sao? Có cần tớ gọi điện cho ba mẹ cậu không?”
Thành phần uy hiếp trong những lời này lớn hơn nhiều.


Lửa giận trong mắt Mạnh Khả Phi lập tức biến mất sạch sẽ, cô bé không giống người khác, ba mẹ cô bé là gia đình làm công ăn lương vô cùng bình thường, ba mẹ thường đi công tác xa nhà nên hàng năm trong nhà chỉ có một mình cô bé.

Dưới tình huống như thế, cô bé hoàn toàn không có bất kỳ điều kiện nào để đua lại bọn họ.

“Tớ không sao.”
“Vậy thì tốt, đừng làm cho bọn mình lo lắng”
Sau đó Uất Trì Diệc Thù dẫn bốn nữ sinh đi ăn ở một quán mì thịt bò trước cửa trường học, có rất nhiều người ở bên trong, cả đám nói chuyện líu ríu làm cho cậu hơi nhức đầu.

Uất Trì Diệc Thù nhìn bốn nữ sinh ngồi đối diện rồi đột nhiên hơi hối hận, cậu nên dẫn Chung Sở Phong đi cùng.

Đối mặt với trường hợp thế này, Chung Sở Phong sẽ biết xử lý và ứng đối thế nào.

“Anh, sao anh không ăn?” Đường Viên Viên ăn hơn nửa mới phát hiện Uất Trì Diệc Thù hoàn toàn không động tới cái tô trước mặt, cô bé húp ngụm nước rồi hỏi.

“Không đói lắm”
“Hả? Vậy anh không ăn thì không phải sẽ lãng phí sao?”
Uất Trì Diệc Thù đẩy mì thịt bò tới trước mặt cô bé: “Cho em!”
Đường Viên Viên nháy mắt: “Có thật không?”
“ừ”

“Cám ơn anh!”
Đường Viên Viên nhanh chóng giải quyết một tô mì thịt bò, sau đó lại ăn tô của Uất Trì Diệc Thù.

Mà Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cũng hơi khó xử bởi vì mỡ nổi lơ lửng phía trên mì thịt bò làm cho bọn họ thấy mà ghê, bởi vì là hai người bọn họ là sinh viên ngành múa cho nên vô cùng để ý ngoại hình của mình, bình thường mì giống vậy bọn họ đều không dám ăn nhiều, đặc biệt bây giờ là buổi tối.

Năng thêm một cân chính là tai họa đối với bọn họ.

Cho nên hai người nhìn thấy Đường Viên Viên ăn hai tô mì thịt bò rồi nhìn vóc người tròn vo của cô bé, trong mắt bọn họ đều là vẻ khinh bỉ.

Đường Viên Viên này mập như heo cũng không biết mình là thứ gì, nếu không phải nể mặt Uất Trì Diệc Thù thì bọn họ thật không muốn đi cùng nữ sinh như vậy.

Quan trọng nhất là bọn họ cũng muốn ăn cái gì đó, ngày thường tất cả mọi người không ăn cũng sẽ không có gì bất bình, bây giờ nhìn người ta hút xì xụp sợi mì rồi lại húp nước mì, mùi thơm bay thẳng vào trong lỗ mũi khiến bọn họ phát thèm.


Bọn họ rất muốn ăn nhưng vừa nghĩ tới thân hình của mình cũng chỉ có thể nuốt nước miếng.

Đường Viên Viên ăn một tô, lại ăn một tô nữa, cuối cùng Trương Hiế và Viên Nguyệt Hàn vẫn không nhịn được nên đã ăn uống thỏa thích.

Đợi đến lúc bọn họ kịp nhận ra thì cái tô trước mặt đã trống không.

Bốn nữ sinh ăn uống no đủ, Uất Trì Diệc Thù tính tiền xong quay lại, Đường Viên Viên lúng túng nói: “Anh, không phải đã nói để cho Viên Viên mời sao, sao lại tự đi tính tiền vậy?”
“Cô bé ngốc, anh trả tiền mời không phải cũng vậy sao? Ăn no chưa?”
“Dạ rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui