Lông mày Tiêu Túc nhảy dựng lên như thể vừa nghe thấy lời đề nghị khó lường từ miệng Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, ý của anh là..”
“Sao nào? Tôi đã tự mình thử nghiệm để truyền lại kinh nghiệm cho cậu mà cậu vẫn không tiếp nhận à?”
Tiêu Túc không ngờ Dạ Âu Thần lại là con người như vậy, lúc anh chọc giận mợ chủ, chẳng lẽ cùng thường xuyên dùng cái này ư?
Còn là khổ nhục kế?
Khổ nhục kế phải sử dụng thế nào đây?
Sau khi tắt điện thoại, Tiêu Túc ngồi bần thần một mình cạnh giường.
Dạ Âu Thần bày cho cậu ta một chiêu, nhưng cậu ta lại không hiểu lắm, khổ nhục kế phải dùng như thế nào?
Dùng khổ nhục kế có thể giữ Giang Tiểu Bạch ở lại sao?
Ngộ nhỡ đến lúc đó cô ấy lại càng tức giận hơn thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc liền cảm thấy rất đau đầu.
Mấy ngày nay, khi mọi người cùng nhau ăn cơm, không khí trên bàn ăn vô cùng ngượng ngùng, Lương Nha Hòa chỉ có thể cố gắng điều chỉnh bầu không khí, bảo Tiêu Túc gắp thức ăn cho Tiểu Bạch.
Bởi vì có người lớn ở đây nên Giang Tiểu Bạch không tiện từ chối, Tiêu Túc gắp thức ăn cho cô, cô liên quay sang nhìn Lương Nha Hòa nói: “Con cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi ạ.
“Được rồi được rồi, con cũng ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng nhé, tháng ở cữ đầu tiên vô cùng quan trọng.”
Giang Tiểu Bạch nghiêng đầu suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi: “Mẹ, con ở nhà cũng được gần nửa tháng rồi, chiều nay con muốn ra ngoài một chút được không ạ?”
Nghe thấy cô nói muốn đi ra ngoài, mọi người trong bàn ăn đều nhất thời bỏ bát đũa xuống, nhìn cô đầy căng thẳng.
Hành động trùng hợp này khiến Giang Tiểu Bạch hơi ngẩn người.
“Mọi người sao vậy? Đã qua nửa tháng rồi, con nghĩ con có thể ra ngoài được rồi mà? Con thấy nhiều người nổi tiếng đi làm trở lại từ rất sớm, con nghĩ chắc sẽ không sao đâu.”
“Tiểu Bạch à, con không thể nói như vậy được, vốn là tháng đầu ở cữ cần ở nhà nghỉ ngơi, còn chưa hết một tháng mà, mẹ nghĩ tốt nhất là con vẫn không nên ra ngoài thì hơn.
Sao chúng ta có thể bì với những người nổi tiếng kia được? Sức khỏe mới là quan trọng con ạ” Lương Nha Hòa lập tức cầm lấy tay của Giang Tiểu Bạch, nói: “À còn nữa, con cần ra ngoài làm gì thế? Có phải con cần mua gì không? Cứ bảo Tiêu Túc mua về cho con là được rồi”
Giang Tiểu Bạch cười cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đúng thật là con có một số đồ cần phải mua, nhưng mà chắc Tiêu Túc không biết mua đâu, vì thế con định sẽ tự đi mua, hơn nữa con còn muốn đi dạo với bạn con một lát”
“Không nên đi thì hơn, khi nào hết tháng hãy tính sau” Đỗ Tiêu Vũ ngồi bên cạnh nhìn Giang Tiểu Bạch khẽ nói: “Đừng gây thêm phiền phức cho người khác nữa”
Lúc Tiêu Túc thấy Giang Tiểu Bạch nói muốn ra ngoài, cả người cậu ta đứng khựng lại như bị ai đó điểm huyệt, ngồi yên một chỗ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Bạch.
Đáng tiếc từ đầu tới cuối Giang Tiểu Bạch không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, dường như đã coi cậu ta như người vô hình.
Tại sao đột nhiên cô ấy lại đề cập đến chuyện muốn ra ngoài, lẽ nào cô ấy thực sự muốn bỏ đi sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc cảm thấy tương lai sau này đầy u ám.
Không, không thể nào, Tiểu Bạch không thể đi được.
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc đột nhiên nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Giang Tiểu Bạch, kéo cô đứng dậy.
Giang Tiểu Bạch đang chuẩn bị ăn tiếp, không ngờ Tiêu Túc đột nhiên kéo cô lại, không đợi cô phản ứng liền bế cô lên sau đó đi vê phòng.
Hai người lớn vẫn còn ngồi ở bàn ăn, Giang Tiểu Bạch không ngờ Tiêu Túc lại đột nhiên làm vậy, đợi khi cô hoàn hồn gương mặt đã nóng bừng lên, ra sức vỗ mạnh vào vai của Tiêu Túc.
“Anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống, mọi người vẫn đang ở đây anh có biết không?”
Nhìn thấy cảnh này, Lương Nha Hòa tức giận đứng dậy định lao tới thì bị Đỗ Tiêu Vũ kéo lại.
“Bà đừng đi, chuyện của hai đứa trẻ thì cứ để chúng nó tự giải quyết”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...