Mặc dù bây giờ, quan hệ của Tiểu Bạch với Tiểu Nhan cũng rất tốt, nhưng chỉ cần dính tới một chút chuyện của năm xưa, cũng khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
Mặc dù cậu ta biết, Tiểu Bạch luôn luôn ngay thẳng, cởi mở hào phóng.
Nhưng mà hiện tại cô ta đang mang thai, cho nên, Tiêu Túc cũng lo rằng cô ta sẽ suy nghĩ nhiều.
Thấy cô ta không hề đáp lại, Tiêu Túc vẫn cho rằng cô ta tức giận, chỉ có thể quay đầu lại giải thích rõ ràng với Cô †a.
“Cũng không phải như cô nghĩ đâu, đối với cô ấy, tôi không hề có tình cảm trước kia nữa rồi.
Bây giờ tình cảm của tôi chỉ đặt ở chỗ cô mà thôi…
Đột nhiên, lời nói của Tiêu Túc ngừng lại.
Ánh mắt cậu ta rơi vào khuôn mặt của Tiểu Bạch.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Bạch đã ngủ rồi, chỉ lặng yên nằm ở đó.
Tiêu Túc nhìn cô ta sửng sốt một lúc lâu rồi mới thở dài, đắp lại chăn cho cô ta, rồi đặt lên vâng trán mịn màng của cô ta một nụ hôn.
Cô ta ngủ cũng tốt thôi, không nghe được cũng tốt, cứ để như vậy đi.
Đêm đã khuya rồi.
Hai đứa nhỏ của nhà họ Hàn vẫn được La Tuệ Mỹ chăm sóc.
Sau khi cho chúng ăn sữa bột, hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn đi ngủ.
La Tuệ Mỹ lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
Bên kia đầu điện thoại, giọng của Tiểu Nhan vẫn nghẹn lại, vừa nghe đã đoán được cô mới vừa khóc xong nên mới có giọng như vậy.
“Không sao đâu mẹ, bác sĩ bảo rằng anh ấy chỉ bị chấn thương não nhẹ thôi.
Chỉ bị thương ngoài da nhỏ thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi”
“Vậy thì tốt.
Nếu bác sĩ đã nói không sao cả, thì Nhan Nhan con cũng đừng lo lắng quá.
Buổi tối về nhà nghỉ ngơi đi nhé.
Để mẹ bảo bố con qua đón con, mẹ đến bệnh viện trông nom nó cho”
“Không cần đâu mẹ” Tiểu Nhan ngồi ở băng ghế dài của bệnh viện, vừa nghe điện thoại vừa lắc đầu nhẹ: “Con tự chăm sóc anh ấy là được rồi, mẹ giúp con chăm sóc hai đứa trẻ đã đủ vất vả rồi, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm đi”
Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Nhan nhắm mắt lại một cách mệt mỏi rồi từ từ ngã xuống.
Hàn Minh Thư vội vàng đỡ cô ấy dậy: “Cậu không sao chứ? Hay cậu về nhà nghỉ ngơi đi, buổi tối để tớ với Âu Thần chăm sóc anh ấy cho”
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Nhan cũng gọi điện thoại cho Minh Thư.
Ngay lập tức, Minh Thư gọi Dạ Âu Thần cùng đến đây cùng với cô.
Sau khi Hàn Minh Thư nói, Dạ Âu Thần cũng nhìn qua Tiểu Nhan: “Được chứ, anh sẽ đến bệnh viện chăm sóc anh ấy cùng em, không có vấn đề gì Air,”
đâu”.
“Cảm ơn hai người nhé”.
Tiểu Nhan cảm ơn mọi người xong vẫn lắc đầu: “Nhưng tớ muốn ở lại chờ đến khi anh ấy tỉnh lại”
Hôm nay, thực sự Tiểu Nhan đã bị dọa cho sợ hãi.
Cho đến tận bây giờ, vết thương trên chân cô ấy vẫn chưa được xử lý.
Cô ấy phải chờ đến khi bệnh viện báo một câu anh ấy không sao, thì cô ấy mới yên tâm được.
“Cậu muốn chăm sóc anh ấy cũng được thôi, bọn tớ không ngăn cản cậu đâu, nhưng ít nhất cậu cũng phải đem vết thương trên cổ chân đi xử lý chút chứ?” Hàn Minh Thư đề nghị: “Bây giờ cậu không xử lý, chờ đến lúc anh ấy tỉnh lại, thấy bộ dạng cậu như thế này nhất định sẽ vô cùng lo lắng.
Đến lúc ấy, anh ấy đã bị thương rồi còn phải lo lắng thêm cho cậu.”
Tiểu Nhan cảm thấy cô nói cũng có lý: “Được rồi, vậy để tớ đi xử lý vết thương ở chân đã”
Sau đó, Hàn Minh Thư cùng với Dạ Âu Thần lập tức dẫn Tiểu Nhan đi xử lý vết thương trên chân của cô ấy, xử lý xong rồi lại đưa cô ấy trở về lại.
Dạ Âu Thần nhìn thấy vợ mình, Hàn Minh Thư, phải chạy tới chạy lui thực sự là rất đau lòng, kéo cô qua một bên nhỏ giọng nói: “Anh kêu tài xế tới rồi, sau khi nhận kết quả xong thì em ngồi xe về nhà đi.
Tối hôm nay để anh ở lại chăm sóc cùng cô ấy cho”
“Không được đâu”.
Hàn Minh Thư lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể để cho anh cùng Tiểu Nhan ở cùng nhau được?”
Nghe cô nói vậy, Dạ Âu Thần không nhịn được mà nhíu mày: “Lời này của em là có ý gì vậy? Chẳng nhẽ em cho rằng, ngoài em ra, anh còn có hứng thú với người phụ nữ khác sao?
Hay là em cảm thấy anh có mục đích không chính đáng khác nên mới ở lại hả?”
Nghe lời này của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư chút nữa thì bị sặc nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...