Sau khi đi mấy bước anh ta lại dừng lại, bởi vì đã nhìn thấy Hàn Diệc Thù đi ra, có điều lần này không phải là hai người đi ra.
Đường Viên Viên không biết tại sao đã ngủ thiếp đi, ghé vào lưng Hàn Diệc Thù ngủ, tay nhỏ mập mạp ôm cổ Hàn Diệc Thù, ghé vào trên lưng của cậu bé ngủ cực kỳ ngon.
Mặc dù cõng theo cả một cô bé trên người nhưng bước chân của thiếu niên nho nhỏ vẫn ổn định, không hề lay động chút nào.
Lái xe bước nhanh ra phía trước, muốn nói gì đó nhưng Hàn Diệc Thù lại đưa tay bảo anh ta im lặng, thế là lái xe đành phải ngậm miệng lại, sau đó bảo anh ta mở cửa xe.
Sau khi cho Đường Viên Viên ngồi về chỗ xong, xe mới lái về phía biệt thự Hải Giang.
Vào buổi tối, Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Đường dẫn con của mình tới đón Đường Viên Viên.
Lúc tiến vào vợ chồng hai người có vẻ hơi căng thẳng, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Mặc dù Tập đoàn nhà họ Đường bọn họ là một tập đoàn, kiếm cũng được nhiều tiền, nhưng nếu so với Tập đoàn nhà họ Dạ thì thật sự không đủ để nhìn.
Ban đầu hai vợ chồng thấy Dạ Âu Thần đến tìm Đường Viên Viên, nói định cho hai đứa trẻ làm quen với nhau, hai người vô cùng kinh ngạc.
Vợ của tổng giám đốc Đường thậm chí còn cảm thấy đây là một âm mưu nào đó.
Nhưng sau khi đã hiểu rõ về nhân phẩm của vợ chồng Dạ Âu Thần, vợ chồng của bọn họ bắt đầu an tâm.
Chỉ là tối nay Đường Viên Viên về trễ quá, cho nên vợ chồng hai người liền gọi điện thoại tự mình đến đón.
Tiến vào trong biệt thự Hải Giang, vợ chồng hai người chỉ có thể cảm thán, sự nghèo khó thật sự có thể hạn chế sức tưởng tượng của con người, dù sao một biệt thự ven biển giống như biệt thự Hải Giang này e là chỉ có nhà họ Dạ mới làm được.
Trước kia vợ chồng Tập đoàn nhà họ Đường chưa hề nghĩ đến một ngày có thể kết giao với Tập đoàn nhà họ Dạ, chỉ muốn lui tới một chút trên phương diện làm ăn thôi là đã tốt lắm rồi, cho nên vào lúc hôm nay Dạ Âu Thần đi tìm anh ta, anh ta kích động VÔ cùng.
.
ngôn tình hoàn
“Nhà này đúng là không tâm thường” Tổng giám đốc Đường kéo vợ mình nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, mấy vật trang trí này rất đắt tiền, không biết Viên Viên của chúng ta có thể đắc tội với nhà người ta không nhỉ? Nếu đắc tội với người ta, đến lúc đó…”
Nói đến đây, vợ của Tổng giám đốc Đường hơi run sợ trong lòng.
“Không đâu.
Tổng giám đốc Đường khoát khoát tay: “Viên Viên của chúng ta chỉ là một đứa thích ăn quà vặt, chỉ hơi thích ăn một chút thôi, bình thường rất lễ phép, em đã dạy nó rất tốt.”
Nói cũng đúng, lúc này vợ của Tổng giám đốc Đường hạ quyết tâm.
Sau đó vợ chồng hai người đi vào đón Đường Viên Viên.
Hàn Minh Thư tự mình ra tiếp, cô ăn mặc tùy ý, trên người chỉ mặc một bộ đồ ở nhà đắt tiền màu xám trắng nhạt, tóc dài đến eo rất dịu dàng.
Chỉ liếc mắt một cái thôi mà vợ của Tổng giám đốc Đường cũng hơi ngơ ngẩn, không ngờ rằng vợ của anh Dạ lại đẹp như vậy.
Thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm, Hàn Minh Thư ngại ngùng xoa lên mặt mình: “Ngại quá, khi nãy tôi đi gấp, có phải trên mặt tôi có gì không?”
Nghe nói thế, vợ của Tổng giám đốc Đường mới kịp phản ứng, nhanh chóng khoát tay nói: “Không có không có, bà Dạ đẹp quá, tôi nhìn thất cả thần luôn”
Hàn Minh Thư không ngờ rằng cô ấy thất thần vì chuyện này, đã lâu rồi cô không được ai khen, cho nên lúc này nghe thấy có người khen cô thì tâm trạng của cô rất vui, vui vẻ cong khóe môi lên.
“Bà chủ Đường khách sáo quá, cô cũng rất xinh đẹp.”
Đối với lời khen hào phóng tự nhiên của Hàn Minh Thư, vợ của Tổng giám đốc Đường lộ ra vẻ ngại ngùng, đại khái là bởi vì đây là nhà họ Dạ.
“Sao thế được chứ? Tôi không so sánh nổi với bà chủ Dạ đâu, hôm nay Viên Viên có làm phiên mọi người không? Đứa nhỏ này hơi tham ăn một chút.
Nói đến đây, Vợ của Tổng giám đốc Đường lại ngại ngùng cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...