Tiêu Túc dừng lại, đưa tay phủ lên chiếc trán trơn bóng của Giang Tiểu Bạch: “Em nghĩ gì thế? Nhắm mắt lại ngủ đi, anh ở đây trông chừng”“
Giang Tiểu Bạch không nghe theo lời anh mà nhắm mắt lại, trái lại nhìn chằm chằm Tiêu Túc.
“Vì sao chúng ta ăn cùng một chỗ, em trúng độc mà anh không bị?”
Tiêu Túc suy nghĩ, trả lời: ‘Có thể anh bách độc bất xâm?”
Nghe nói thế, Giang Tiểu Bạch bĩu môi: “Mệt mỏi quá, buổi tối vừa mới cầu hôn thì đã xảy ra chuyện thế này.
Anh nói có phải ông trời trừng phạt em không? Có phải coi bói chính xác, thật ra chúng ta không thích hợp?”
Giang Tiểu Bạch thật sự không hề nghĩ đến Tiêu Túc sẽ hôn lên.
Có điều nụ hôn của anh rất nhẹ, nghĩ đến tình trạng bây giờ của cơ thể cô, nhẹ nhàng vút qua như chuồn chuồn lướt nước, sau đó rời đi.
“Sao lại không ăn vào được chứ?”
Sau khi rời khỏi, hơi thở của Tiêu Túc gần như kề sát vào cô ấy mà nhỏ tiếng nói.
Giang Tiểu Bạch giống như có ý muốn kích thích cậu ta vậy, liền nói tiếp: “Hôn nhẹ đến như vậy, chắc chắn anh đang ghét bỏ em rồi, có đúng không?”
Tiêu Túc: “……
, Bên khóe mắt của anh không khỏi giật lên, sau đó liền híp lại đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Còn giả vờ hôn em, chắc chắn anh ghét bỏ em rồi”
Nếu như lúc này không phải vẻ mặt của cô vẫn còn trắng bệch, trông có vẻ yếu ớt, Tiêu Túc thật sự rất muốn khiến cho cô biết được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh cười nhẹ và nói: “Bây giờ em đang kích thích anh đấy, đợi đến khi em khỏe lên, những điều này đều được trả lại gấp trăm lần”
Nói xong, Tiêu Túc ngồi thẳng lên, giúp Giang Tiểu Bạch đắp chăn đàng hoàng: “Ngủ đi, sau khi truyên nước xong liền có thể về nhà rồi”
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch muốn kích thích anh, thế nhưng không hề nghĩ đến Tiêu Túc lại không mắc bẫy, hơn nữa vừa nãy khi nói ra những lời đó, cô cũng cảm thấy mệt rồi.
Khi nãy vừa nôn vừa tiêu chảy, đã hút cạn sức lực của cô rồi, cũng không biết phải cần bao nhiêu ngày mới có thể nuôi lại được.
Thế nhưng khi Tiêu Túc hôn cô, trong đầu của Giang Tiểu Bạch liền nảy lên một suy nghĩ, đó chính là may mà cô đã súc miệng rồi!
Nếu không khi hôn cảm thấy có mùi, đến lúc đó sẽ xảy ra ám ảnh lớn đến mức nào đây?
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Giang Tiểu Bạch mới dám dùng cách nói khích với Tiêu Túc, nếu không thì cho dù Tiêu Túc chịu đựng được, bản thân cô cũng không chịu được.
.
Truyện Phương Tây
Sau khi truyền xong mấy bình nước biển, Giang Tiểu Bạch mới khôi phục được một chút sức lực, thế nhưng vốn dĩ cô đã cảm thấy khó chịu, còn cho rằng đang muốn làm nũng, nào ngờ Tiêu Túc lại vô cùng chủ động cúi thấp nửa người xuống ở trước mặt cô.
“Leo lên đi.”
Giang Tiểu Bạch nhìn Tiêu Túc một cái, bờ vai của anh rất rộng, tấm lưng cũng rất vững chắc, trông có vẻ rất vững chãi mà dịu dàng.
Dù sao thì cũng là người đã cưới hỏi và gặp mặt gia đình rồi, vì vậy Giang Tiểu Bạch cũng không hề khách sáo một chút nào nữa, trực tiếp leo lên lưng của Tiêu Túc, vươn tay ôm lấy cổ của anh.
Tuy rằng quần áo ở trên người cô rất nhiều, thế nhưng bởi vì đã truyền nước biển, vì vậy bàn tay đang đưa lên của Giang Tiểu Bạch rất lạnh lẽo, vừa mới chạm vào cổ thật sự vẫn còn hơi lạnh, thế nhưng Tiêu Túc cũng không ghét bỏ, thậm chí không hề thể hiện ra ngoài dù chỉ một chút, liền thản nhiên mà cõng lấy cô và châm chậm đi ra ngoài.
“Vụ việc ăn phải thức ăn hỏng, đừng nên nói với những người lớn nha.”
Giang Tiểu Bạch nằm ở trên lưng của Tiêu Túc, chủ động mở miệng nói.
Tiêu Túc cũng không hề có ý kiến gì, gật đầu nói: “Được”
“Hơn nữa khi nãy em cũng có suy nghĩ một chút, chuyện chúng ta muốn kết hôn cũng đừng nói cho bọn họ biết nhanh như vậy.”
Nghe thấy vậy, bước chân của Tiêu Túc liền khựng lại, dường như cảm thấy không thể ngờ được cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...