“Tiểu Bạch, chỉ là mẹ…”
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa” Giang Tiểu Bạch ngắt lời bà ấy, bởi vì vừa rồi cô đang xúc động nên hiện tại vẫn chưa bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu nói: “Vừa rồi là con sai, con nói chuyện hơi to tiếng, nhưng đó là lời thật lòng của con mẹ ạ. Con không muốn sống cuộc đời do mẹ lên kế hoạch, con muốn tự quyết định cuộc sống của mình. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, con đều có thể tự mình chịu trách nhiệm. Còn về việc con có kết hôn với Tiêu Túc hay không, con là người có quyền quyết định. Nếu con không muốn lấy anh ấy thì mẹ có ép con cũng vô dụng, nếu con muốn lấy anh ấy thì thầy bói cũng không lay chuyển được con, cứ thế nhé.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch trực tiếp cúp điện thoại.
“Alo, Tiểu Bạch, con nghe mẹ nói đã…”
Đỗ Tiêu Vũ muốn nói thêm gì đó, nhưng trong điện thoại đã báo bận, bà ấy nghe thấy âm báo bận thì bắt đầu hoảng sợ.
Con bé này, sao tự nhiên lại trở nên như vậy?
Đỗ Tiêu Vũ tiếp tục gọi điện cho Giang Tiểu Bạch, mà dường như Giang Tiểu Bạch biết trước bà ấy muốn làm gì nên đã tắt máy.
Cho nên lúc này Đỗ Tiêu Vũ hoàn toàn không tìm được Giang Tiểu Bạch.
Sau khi tắt máy, Giang Tiểu Bạch tùy ý ném điện thoại trở lại giường, sau đó tiếp tục nằm trên ban công, lúc trước nhìn ánh mặt trời đẹp như vậy, cô còn cảm thấy tâm trạng không tốt, muốn hẹn Đường Đường đi mua sắm.
Nhưng bây giờ cô không có tí hứng thú nào cả.
Thật sự làm cô tức muốn chết, đã nói là không đi xem tử vi, sao vẫn cứ đi xeml Quan trọng là kết quả đi xem không hợp, lúc này Giang Tiểu Bạch râu muốn chết, ngồi trên ban công một lúc rồi quay vào trong nhà.
Lúc này Tiêu Túc đã đi làm, không biết sau khi anh ấy biết chuyện này có nghĩ như mẹ cô không.
Ngay từ đầu anh ấy đã không thích bản thân mình như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ, mẹ cô đi xem cùng mẹ của Tiêu Túc, bây giờ mẹ cô không muốn cô ở bên Tiêu Túc nữa, vậy Lương Nha Hòa mẹ của Tiêu Túc có nghĩ như vậy không?
Suy cho cùng, hầu hết những người lớn tuổi đều mê tín, vả lại họ đều mong tương lai con mình sau này sẽ sống tốt.
Vậy thì, Lương Nha Hòa đã gọi cho Tiêu Túc để nói về chuyện này chưa?
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch lạnh cả người.
Nếu Lương Nha Hòa thực sự đã gọi điện thoại cho Tiêu Túc để nói cho anh ấy nghe kết quả này, vậy thì Tiêu Túc sẽ nghĩ như thế nào?
Liệu anh ấy có suy nghĩ giống như người lớn, dẫu sao thì đối với anh ấy mà nói thì có thể bản thân cô không quan trọng, nếu như đổi thành Tiểu Nhan thì…
Vừa rồi tâm trạng của Giang Tiểu Bạch không được tốt cho lắm, lúc này lại càng thêm buồn bực.
Cô trực tiếp gọi điện cho Phương Đường Đường, bảo cô ấy ra ngoài uống rượu.
Khi Phương Đường Đường nhận được cuộc gọi của cô, thì người vẫn còn đang say ngủ, ngay lập tức bị cuộc gọi của cô đánh thức, khi nói chuyện giọng nói còn đang mơ hồ chưa tỉnh.
“Ai thế? Mới sáng sớm đã quấy rây giấc mộng của người ta rồi”
“Đường Đường, đi ra ngoài uống rượu”
Phương Đường Đường suy nghĩ một hồi, nhớ tới đó là giọng nói của người chị em tốt của cô ấy Giang Tiểu Bạch, thay đổi thái độ không nói nên lời: “Bây giờ sao? Không lẽ là não của cậu đã bị cửa kẹp rồi à, ban ngày ban mặt, hơn nữa còn là sáng sớm tinh mơ, cậu nói cậu muốn đi ra ngoài uống rượu, xin hỏi có quán bar nào sẽ mở cửa cho cậu không hả?”
Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch trâm mặc một lát, rồi sau đó mới nói: “Vậy thì đừng đến quán bar, đi những quán nhỏ, chắc chắn cũng có rượu để uống”
Phương Đường Đường lật người ngồi dậy, có chút tức giận.
“Cậu phát điên cái gì thế?”
Bên kia không nói gì.
Phương Đường Đường tiếp tục nói: “Lại cãi nhau với vị ở nhà của cậu à?” .
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
“Không có”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...